[Đã bán] Bán đất mặt phố Tạ Quang Bửu, Phường An Tảo, Tp Hưng Yên. DIỆN TÍCH: 5x14,3m2 Hướng bắc, mặt đường 34m. Khu dân trí cao, khu dân cư đông đúc. Giá: 3,2 tỷ. LH: 0986 07 6388. 250k q. cẦu giẤy siÊu xinh uyÊn thƯ 4814- mÁy bay-sang-xỊn-mỊn ngỌt lỊm- cỰc dỄ thƯƠng vÀ ĐÁng yÊu gẶp em lÀ nghiỆn luÔn. Latest: xuong rong do 24 phút trước Mới đây, trong 1 đêm nhạc ở Hà Nội, Uyên Linh bất ngờ cover lại bản hit của Tăng Duy Tân mang tên Bên Trên Tầng Lầu. Không chỉ gây ấn tượng bởi giọng hát quyến rũ và cách hát tự tin mà màn cover này của Uyên Linh lại khiến nhiều người liên tưởng đến Báo Mắt Biếc Hình ảnh bé trai khoảng 10 tuổi ôm vô lăng lái phà chở khách. Bến đò Hiếu Liêm - Trị An - Bình Dương là bến đò chính kết nối giao thương giữa huyện Vĩnh Cửu với huyện Bắc Tân Uyên, tỉnh Bình Dương; mỗi ngày có khoảng 300-500 khách qua lại. Diện tích mặt cầu nội tiếp hình lập phương; Cách tính diện tích mặt cầu ngoại tiếp hình hộp chữ nhật; Cách tính diện tích S phương diện cầu ngoại tiếp hình lăng trụ tam giác đều; Tổng kết cách làm tính diện tích S khía cạnh cầu như sau; những bài tập vận dụng D3U2. Tác giả Tiểu Thủy Gia Đích Miêu Thể loại đam mỹ, trọng sinh, phá án, cung đấu, trạch đấu, sinh tử, cổ đại, ngọt, cung đình hầu tước, chủ thụ, he. Edit Genus wp nhacuatho Beta Pink, Giun Tình trạng Hoàn 73c+1PN ——— Văn án Túc Lăng Uyên là tứ hoàng tử của Túc vương triều, cả một đời yêu Tiêu Mặc Hàm nhưng cả hai lại không thể hiểu nhau, cuối cùng ở ngục giam mới có thể bên nhau lại không thể chờ đến khi hài tử ra đời. Trọng sinh một đời Túc Lăng Uyên thề rằng “Ta Túc Lăng Uyên, sau khi hoàn thành mọi việc, tranh được ngôi vị hoàng đế, nhất định đời này sẽ che chở cho ngươi thật chu toàn, đời này chỉ có một mình ngươi.” Tóm lại nội dung truyện này chính là tra công sống lại đem theo tiểu thụ đi đánh trận, phá án, nói chuyện yêu thương, sinh tử, làm hoàng đế. Trọng sinh trung khuyển công x thông minh đáng yêu thụ. ——— Link Tấn Giang phi V cao tích phân 2016-02-23 kết thúc Văn chương cơ bản tin tức Thể loại truyện Nguyên sang - thuần ái - giả tưởng lịch sử - tình yêu Tác phẩm thị giác Chủ thụ Phong cách tác phẩm Chính kịch Hệ liệt tương ứng Không thuộc hệ liệt nào Tiến độ truyện Đã hoàn thành Số lượng từ toàn truyện 232275 tự ================================ Văn án Túc lăng uyên là túc triều Tứ hoàng tử, thượng một đời cùng tiêu mặc hàm cả đời yêu nhau lại không hiểu nhau, cuối cùng ở ngục trung chung có thể bên nhau, lại không có thể chờ đến hài nhi xuất thế. Làm lại từ đầu, túc lăng uyên thề, “Ta túc lăng uyên định phân phát nội trạch, tránh đến ngôi vị hoàng đế, nhất định phải hộ ngươi chu toàn, một đời chỉ đối một người ngươi hảo.” Tóm lại chính là tra công trọng sinh mang theo tiểu thụ đánh giặc, phá án, yêu đương, sinh oa, đương hoàng đế chuyện xưa. Ngọt sủng văn, 1VS1 Trọng sinh trung khuyển công VS thông minh đáng yêu thụ, thê thiếp là giả thiết sở cần, thỏa thỏa pháo hôi. Không cần để ý trọng sinh lão ngạnh, không cần để ý tra công biến trung khuyển công ác tục tiết mục, không cần để ý nam nam sinh con. Bởi vì ta tin tưởng chỉ cần này văn có thể ấm áp ngươi nội tâm, có thể làm ngươi tin tưởng tình yêu, có thể làm ngươi từ bực bội công tác, học tập trung giải thoát ra tới, chính là thành công, cũng là bổn tác giả lớn nhất tâm nguyện. ================================ Tag Trạch đấu sinh con Trọng sinh, sinh con Cùng đọc truyện Lăng Uyên Cầu Mặc của tác giả Tiểu Thủy Gia Đích Miêu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại chương 74c+ PnThể loại đam mỹ, trọng sinh, phá án, cung đấu, trạch đấu, sinh tử, cổ đại, ngọt, cung đình hầu tước, chủ thụ, Pink, ánYêu nhau lại không thấu hiểu nhau, cả đời cứ như vậy bỏ hoàng tử Túc Lăng Uyên có ý trung nhân, nhưng người kia không thấu hiểu lòng Mặc thầm yêu Tứ hoàng tử, nhưng chờ đến khi cả hai cũng ở ngục giam, mới nhận rõ tình cảm của chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng không chờ được tới lúc hài tử của họ chào Lăng Uyên sống lại lần nữa, thề với trời rằng "Sau khi bước lên đế vị, ta nhất định sẽ dùng cả đời này bảo hộ người chu toàn, nhất sinh nhất thế chỉ có một mình ngươi.”Tóm lại nội dung truyện này chính là tra công sống lại đem theo tiểu thụ đi đánh trận, phá án, nói chuyện yêu thương, sinh con, làm hoàng sinh trung khuyển công x thông minh đáng yêu thụ, thê thiếp trong truyện chỉ là tô điểm cho tình tiết của truyện, thật sự là pháo hôi. Tiêu Mặc Hàm nằm trên giường vài ngày đã không còn vấn đề gì, nhưng Túc Lăng Uyên vẫn không yên tâm, còn tự mình xin nghỉ bồi y nghỉ ngơi thêm hai ngày. Vì bảo hộ Tiêu Mặc Hàm cùng hài tử, phòng ngừa những người tâm tư bất chính ám hại, Túc Lăng Uyên hạ lệnh cho người trong Tẩm Viện không ai được phép tiết lộ việc Tiêu Mặc Hàm mang thai ra ngoài. Trong sinh hoạt hằng ngày, cũng đem từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhất nhất phân phó, ai phụ trách thức ăn, ai phụ trách sắc thuốc, ai phụ trách an toàn cho Tẩm Viện đều an bài qua một lượt. Gần nhất, Tiêu Mặc Hàm ăn uống không tốt, luôn ăn không vô, còn cảm thấy khó chịu trong người, Túc Lăng Uyên nghĩ cách cho người đi nơi nơi tìm các món ngon ăn vặt mà người mang thai có thể ăn, lại cho người thêm thức ăn vào bên trong, muốn giúp Tiêu Mặc Hàm dễ chịu hơn một chút, ít nhiều gì cũng ăn được thêm chút ít. "Cháo này cho thêm quả mơ, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, ngươi nếm thử đi." Cầm chén, ôm nhu kiên nhẫn khuyên nhủ. "Ta....Ăn không vô, sẽ nôn." Lắc đầu, làm nũng. "Ăn một chút đi, bằng không thân thể ngươi chịu không nổi, ngoan....." Xụ mặt, giả vờ không vui. Tiêu Mặc Hàm sợ Túc Lăng Uyên không cao hứng, đành phải chịu đựng buồn nôn nếm thử một ngụm, không nghĩ đến cháo này thật sự hợp khẩu vị, ăn vào không hề có cảm giác buồn nôn, lại còn chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng, liền vui vẻ đem chén cháo Túc Lăng Uyên bón cho ăn hơn phân nửa. Hiện tại Hàm nhi còn nhỏ, trước đây lại vô cùng hiểu chuyện, hiện tại ở trước mặt hắn sẽ không tự giác lộ ra bản tính thật của mình, cuối cùng vẫn là tâm tính của một tiểu hài tử, xem ra về sau phải dỗ nhiều thêm mới được.....Túc Lăng Uyên sủng nịch vừa xoa xoa đỉnh đầu Tiêu Mặc Hàm vừa nghĩ. Tiêu Mặc Hàm ôm eo Túc Lăng Uyên, đem đầu chôn ở trước ngực hắn, hưởng thụ ái nhân thương tiếc cùng tỉ mỉ che chở, cảm thấy nếu mỗi ngày điều trôi qua như vậy thì thật tốt, y cái gì cũng không cần, chỉ cần hai người đời này nhất sinh nhất thế cùng nhau bạc đầu. Thời gian lại qua một tháng, chuẩn bị đến năm mới, ngày tết trong cung là ngày rất quan trọng, theo truyền thống của Túc quốc, các Hoàng tử phải mang theo gia quyến tiến cung ăn cơm tất niên hơn nữa còn phải ở lại trong cung hai ngày, rồi mới hồi phủ. Vốn dĩ Túc Lăng Uyên không thể mang theo Tiêu Mặc Hàm tiến cung, nhưng hắn lại không đành lòng để Tiêu Mặc Hàm ở Vương phủ cô đơn quạnh quẽ ăn mừng năm mới, lại luôn miên man suy nghĩ, Túc Lăng Uyên liền cầu Lý quý phi trước đem Tiêu Mặc Hàm vào Vĩnh Hoa Cung, sau đó hắn lại cùng Tiêu Doanh Doanh tiến cung sau. Giữa trưa đại niên 30 hôm ấy, Lý quý phi phái người đưa Tiêu Mặc Hàm đến thiên điện Vĩnh Hoa Cung, Ánh Đường cũng theo cùng. Buổi tối, trong cung thiết đãi gia yến, các Hoàng tử điều mang theo gia quyến đến thăm dự, Hoàng đế, Hoàng hậu, cùng các vị phi tần có phân vị cao đều cùng tham gia. Giờ Dậu, Túc Lăng Uyên mang theo Tiêu Doanh Doanh tiến cung. Vừa đến cửa cung, gặp được Tam hoàng tử Túc Lăng Đào cùng Tam hoàng tử phi đang chuẩn bị tiến cung. "Hoàng huynh, huynh đến rồi." Túc Lăng Uyên hướng Túc Lăng Đào chào hỏi, quay đầu hướng Hoàng tẩu đang ở một bên gật đầu ý bảo "Bái kiến hoàng tẩu." Tiêu Doanh Doanh cũng đi theo hành lễ. Túc Lăng Uyên lôi kéo Túc Lăng Đào cùng đi đến Ngọc Hoa Điện, Tiêu Doanh Doanh cùng Tam hoàng tử phi đi theo phía sau cách hai người vài bước chân. "Hoàng tẩu thân mình mấy tháng?" Tiêu Doanh Doanh mở miệng. "Mau sáu tháng...." Tam hoàng tử phi vỗ về phần bụng hơi nhô cao cao, vẻ mặt hạnh phúc. "Hoàng tẩu phúc khí thật tốt...." Nghĩ đến chính mình tiến nhập Vương phủ cho đến bây giờ, chỉ mới hầu hạ Túc Lăng Uyên có một lần, mang thai càng là suy nghĩ viễn vông, càng nghĩ trong lòng Tiêu Doanh Doanh càng chua xót. "Muội muội còn trẻ, rất nhanh sẽ có tin vui." Tam hoàng tử phi cười nói. Vừa nói, đoàn người vừa bước đến cửa đại điện, Túc Lăng Đào sợ hoàng phi thân mình nặng nề, đã sớm chờ ở phía trước cầu thang, chờ Tam hoàng tử phi đến, liền đỡ người chậm rãi đi lên bậc thang. Tiêu Doanh Doanh nhìn trượng phu của Tam hoàng tử phi che chở cho nàng như vậy, ánh mắt mang theo hâm mộ, lại nhìn Túc Lăng Uyên tự mình đi lên bậc thang, âm thầm thở dài, lần trước thấy Túc Lăng Uyên phạt An thị, chính nàng khi nào có thể có được tâm của trượng phu cùng với ái mộ..... Đều là do Tiêu Mặc Hàm, không có y nàng sẽ không lưu lạc như bây giờ......Tiêu Doanh Doanh âm thầm cắn răng. Trong đại điện, trừ bỏ Hoàng đế cùng Phi tần, các Hoàng tử khác cũng đã đến đông đủ. Túc Lăng Tiềm là Đại hoàng tử ngồi ở ghế đầu, bên người là Đại hoàng tử phi, theo sau đó là Tam hoàng tử Túc Lăng Đào, Tam hoàng tử phi, Tứ hoàng tử Túc Lăng Uyên, Tứ hoàng tử phi, sau đó là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất Túc Lăng Giang, bởi vì chưa đại hôn, liền một mình một người, lúc sau còn có vài vị công chúa đã xuất giá cùng phò mã. Mọi người đang nói chuyện đùa giỡn, Túc Lăng Tiềm liền đứng dậy đi đến trước mặt Túc Lăng Uyên "Không biết Hoàng đệ sắp đến có....Tính toán Nam hạ?" Nam hạ!? Chẳng lẽ Túc Lăng Tiềm biết chính mình muốn xuôi Nam tra chuyện hắn tham ô lương thảo? Trong lòng Túc Lăng Uyên hoảng hốt, ngoài mặt lại trấn định, sắc mặt bất biến hỏi "Hoàng huynh có ý gì?" Túc Lăng Tiềm đến gần, ở bên tai Túc Lăng Uyên nhỏ giọng "Ta với ngươi làm giao dịch, thế nào?" "Giao dịch gì?" Túc Lăng Uyên nhăn mày. "Chỉ cần đệ không cùng ta tranh đoạt tìm kiếm long mạch, chuyện của Tiêu Thanh ta sẽ không truy cứu." Hửm? Chẳng lẽ? Túc Lăng Uyên nhớ lại đời trước, cách ngày sinh của phụ hoàng nửa năm. Nghe đồn ở khu vực Tây Nam - Xuyên Quý, hôm ấy giông bão nổi lên, mây đen bao phủ, chỉ có một chỗ núi non là có mặt trời chiếu sáng, không chịu ảnh hưởng của mưa gió, ngọn núi tựa như bàn long, chính là long mạch của Túc quốc, mà ở trong long mạch có một gốc linh chi ngàn năm, sau khi ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Đời trước, cũng bởi vì tin đồn này, mà hắn cùng Túc Lăng Tiềm tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Túc Lăng Tiềm còn mượn thọ lễ mà vu cáo hắn thu nhận hối lộ, khiến cho sự tín nhiệm của Phụ hoàng đối với hắn suy giảm trầm trọng. Cuối cùng, vẫn là Túc Lăng Tiềm đoạt được cơ hội Nam hạ đi tìm linh chi, dâng lên cho Phụ hoàng, làm long nhan vui vẻ, Phụ hoàng đối với Túc Lăng Tiềm càng thêm nể trọng, giúp hắn từng bước đi lên Thái tử vị. Xem ra, bây giờ Túc Lăng Tiềm đã đoán trước được người có thể cùng hắn tranh đoạt xuôi Nam cũng chỉ có Túc Lăng Uyên, hắn vì muốn đoạt được tiên cơ, nhất định phải có được linh chi, cho nên mới dùng con tốt thí Tiêu Thanh làm giao dịch với mình.....Chỉ là hắn nhớ rõ, chuyện long mạch là vào sinh thần thứ 37 của Phụ hoàng, làm sao Túc Lăng Tiềm lại biết trước một năm? Xem ra, việc này vừa hay....Có thể......Nam hạ..... Túc Lăng Uyên âm thầm ghi nhớ, trên mặt lại bất động thanh sắc "Đồ vật Hoàng huynh xem trọng, tự nhiên Hoàng đệ sẽ không nhúng tay vào." "Tốt." Túc Lăng Tiềm nhìn Túc Lăng Uyên, khẽ nhếch khóe môi. Xoay người đi về chỗ ngồi của mình. Chốc lát sau, Hoàng đế mang theo Hoàng hậu đã nhiều ngày không lộ diện, còn có Tiêu quý phi, Lý quý phi đi vào Ngọc Hoa Điện. Tiếp thu chúng nhi tử quỳ lạy xong, Túc Viễn nâng ly, tuyên bố gia yến chính thức bắt đầu. Rượu quá ba tuần, Túc Lăng Uyên lấy cớ say rượu, bỏ lại Tiêu Doanh Doanh, một mình rời khỏi đại điện. "Yến hội trong cung hẳn là bắt đầu rồi đi...." Tiêu Mặc Hàm đứng trước cửa sổ hướng về phía Ngọc Hoa Điện nói. "Công tử nên dùng bữa, sợ là Vương gia lát nữa mới có thể đến, hơn nữa....." Hơn nữa Vương phi cũng ở, đêm nay Vương gia có hay không vì mặt mũi Vương phi mà bồi nàng, Ánh Đường có chút không rõ ràng lắm, đương nhiên câu nói này cũng không thể nói tiếp, nếu để Tiêu Mặc Hàm nghe, sẽ làm y thương tâm. "Ta....Không có khẩu vị, lát nữa rồi dùng." Nếu như đêm nay y có thể bồi bên cạnh Túc Lăng Uyên thì tốt biết bao nhiêu. Hai người đang trò chuyện, thì Túc Lăng Uyên đã đến Vĩnh Hoa Cung. Xa xa trông thấy trước cửa sổ có bóng người đang nhìn về phía Ngọc Hoa Điện, tránh không được đau lòng, biết được vật nhỏ kia sẽ không hảo hảo ăn uống, chỉ biết đưa mắt trông mong chờ hắn đến đây. Tăng nhanh bước chân, lặng lẽ vào cửa, đi đến phía sau thân mình, đem người kéo vào trong lòng ngực "Lạnh hay không? Có phải không hảo hảo ăn cơm? Muốn ta phạt ngươi...." Tiêu Mặc Hàm quay đầu, đôi mắt sáng ngời, trêu đùa "Không lạnh....Phạt thế nào? Ngươi nỡ sao?" "Không nỡ...." Túc Lăng Uyên đầu hàng, tay nhẹ nhàng xoa bụng Tiêu Mặc Hàm "Hôm nay nó có ngoan hay không?" Tiêu Mặc Hàm đem tay phủ lên tay đối phương "Nó còn nhỏ, ta....Không có cảm giác...." "Haha, đã biết ngươi là tiểu ngốc tử....." Bị Tiêu Mặc Hàm chọc cười, Túc Lăng Uyên buông Tiêu Mặc Hàm ra, dẫn y đến trước bàn cơm "Bồi ta dùng một chút, ta vẫn chưa no." Tiêu Mặc Hàm gật đầu, vừa nhìn thấy Túc Lăng Uyên bản thân liền có chút đói, tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng vẫn bồi hắn cùng ăn. Hai người vừa cơm nước xong, đang rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi. Thì bên ngoài đã có tiếng thông truyền Lý quý phi, Thành vương phi hồi Vĩnh Hoa Cung. "Ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài chào mẫu phi một tiếng, lập tức trở về." Số người biết Tiêu Mặc Hàm tiến cung không nhiều lắm, cho nên y vẫn là không nên xuất hiện. "Vương phi làm sao lại đến đây, có phải biết ta...." Tiêu Mặc Hàm sợ Tiêu Doanh Doanh lại có chủ ý xấu nào đó. "Có ta ở đây, thử xem ai dám động vào ngươi...." Túc Lăng Uyên đem người đỡ nằm xuống giường, dịch hảo góc chăn, hôn vào trán y "Chờ ta...." Tiêu Mặc Hàm gật đầu, nhìn bóng dáng Túc Lăng Uyên, vẻ mặt lo lắng. Túc Lăng Uyên đi vào chính điện, Lý quý phi đang cùng Tiêu Doanh Doanh nói chuyện. Thấy Túc Lăng Uyên đến, Tiêu Doanh Doanh liền đứng dậy hành lễ. Túc Lăng Uyên cho người đứng lên, ở bên cạnh Lý quý phi ngồi xuống. "Đêm nay mẫu phi có cao hứng?" "Cao hứng....Thấy các ngươi đều đã thành gia, còn hòa thuận như vậy, nào không vui." Lý quý phi uống một chút rượu, trên mặt có chút ửng đỏ. "Vậy về sau thần thiếp cùng Vương gia thường xuyên tiến cung bồi mẫu phi nhiều chút.... Làm mẫu phi càng vui vẻ mới phải." Tiêu Doanh Doanh canh chuẩn cơ hội nịnh nọt. Lý quý phi nơi nào không hiểu ý của nàng, tuy rằng ngày thường Lý quý phi không tranh không đoạt, nhưng mà ở trong cung nhiều năm, cũng không phải là chuyện gì cũng không biết, đặc biệt là chuyện liên quan đến nhi tử mình "Vương phi có tâm, chỉ cần về sau ngươi tiến cung vấn an biểu cô mẫu, nhớ rõ tiện đường ghé chỗ bổn cung một chuyến, bổn cung đã vui vẻ....." Tiêu Doanh Doanh tự mình lấy đá đập vào chân mình, bị câu nói này làm cho nghẹn đến nói không ra lời, sắc mặt tức khắc đỏ bừng. Túc Lăng Uyên nhìn biểu cảm vặn vẹo của Tiêu Doanh Doanh, âm thầm buồn cười, chuyển hướng nói với Lý quý phi "Mẫu phi, nhi thần đêm nay có chút say, muốn đi nghỉ ngơi trước...." Lý quý phi gật đầu "Đi đi." "Vương....Vương gia, không cùng thần thiếp đến Sùng Hóa Điện sao?" Mỗi vị Hoàng tử, Hoàng phi tiến cung đều được an bài ở những tẩm điện khác nhau nghỉ ngơi, nếu để cho người ngoài biết được nàng một mình ở tại Sùng Hóa Điện, không chỉ sẽ có người nói Thành vương cùng Vương phi không hợp, mà còn tổn hại đến mặt mũi của Túc Lăng Uyên, càng làm người trong cung coi thường nàng, về sau chỉ sợ nàng ở trong cung cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai. "Bổn vương mệt mỏi, không muốn di chuyển, liền ở thiên điện của mẫu phi...." Túc Lăng Uyên không kiên nhẫn xoa xoa mi tâm. "Vậy thần thiếp....." Không chờ Tiêu Doanh Doanh nói hết lời, Túc Lăng Uyên đã giành nói "Thiên điện nhỏ, ở không quá hai người, Vương phi vẫn là mau hồi Sùng Hóa điện đi...." Tiêu Doanh Doanh..... Lý quý phi biết Tiêu Mặc Hàm ở, cũng không tính toán nhúng tay, vẫy vẫy tay "Bổn cung mệt mỏi, các ngươi lui ra đi....." Tiêu Doanh Doanh hết cách đành phải cáo lui. Vừa rồi....Tựa như trông thấy Ánh Đường, Tiêu Mặc Hàm cũng tiến cung? Cho nên vương gia mới lưu lại Vĩnh Hoa Cung? Nước mắt đảo quanh hốc mắt, bước chân hướng đến Sùng Hóa Điện dừng lại, tiện đà thay đổi phương hướng. Dạo gần đây thái tử Túc Lăng Uyên có chút phiền não ngọt ngào, cũng không vì điều gì khác, bởi vì thái tử phi Tiêu Mặc Hàm lại có hỉ. Đối với chuyện Tiêu Mặc Hàm sinh khó lần trước trong lòng của Túc Lăng Uyên cũng còn sợ hãi, mà cũng từ khi đó Túc Lăng Uyên đã quyết định không bao giờ muốn hài tử nữa, mỗi lần đều vô cùng cẩn thận không lộng ở bên trong, ai ngờ vẫn là có. Ngày thứ ba sau khi biết được tin tức, vừa mới hạ triều hồi phủ, Túc Lăng Uyên đã cau mày, sắc mặt không tốt gọi Lộc Ngôn đi vào thư phòng "Lộc Ngôn, thân thể của Hàm Nhi rốt cuộc có thể chịu đựng một lần sinh sản đau đớn nữa không?" Lộc Ngôn biết Túc Lăng Uyên sợ Tiêu Mặc Hàm khó sinh, trầm tư trong chốc lát, sau đó nghiêm túc trả lời "Bẩm thái tử, đã hơn ba năm từ lần sinh sản lần trước, thân thể của thái tử phi dưới sự điều đưỡng của vi thần, thì đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí, hoài thai lần này chỉ cần điều trị thích đáng, thì vào lúc sinh sản hẳn là không có vấn đề gì lớn." "Thật sự là không có chuyện gì?" Túc Lăng Uyên nhướng mày, vẫn là có chút chần chờ. Tuy rằng hiện tại muốn Hàm Nhi lạc thai, nhưng mà trong lòng hắn cũng có chút không nỡ, chỉ là so sánh với việc trong tương lai Hàm Nhi sinh sản gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu như bây giờ từ bỏ đứa nhỏ này thì có thể đảm bảo Hàm Nhi bình an, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng Túc Lăng Uyên vẫn là có so đo. Lộc Ngôn gật đầu, mười phần chắc chắn. Túc Lăng Uyên trông thấy Lộc Ngôn nắm chắt như vậy, thì suy nghĩ một lát nói "Lần mang thai này không thể để Hàm Nhi xảy ra bất cứ chuyện gì, một khi phát hiện tình huống gây tổn thương đến cơ thể mẹ, thì phải kịp thời bẩm báo cho ta biết, ngươi đã rõ chưa?" Túc Lăng Uyên nắm chặt tay, hạ quyết tâm "Ngoài ra, lệnh ngươi nghiên cứu ra thuốc tránh thai cho nam tử dùng, khiến cho.... Nam tử dùng Quỳnh Ngọc Hoàn, ở trong độ tuổi sinh dục, cũng có thể lựa chọn mang thai hay không mang. Nếu như có thể chế tạo ra loại dược này, thì cô muốn cả nước cùng nhau thi hành." "Vâng... Vi thần hiểu rõ." Trong lòng Lộc Ngôn biết Túc Lăng Uyên đem Tiêu Mặc Hàm còn coi trọng hơn chính bản thân mình, tất nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực bảo vệ lớn nhỏ bình an. Những ngày kế tiếp, Lộc Ngôn một bên tỉ mỉ điều trị thân thể của Tiêu Mặc Hàm, một bên thì dùng hết sở học cả đời của mình dốc lòng nghiên cứu, rốt cuộc vào lúc Túc Tiểu Tứ được nửa tuổi, thì đã thành công chế tạo ra thuốc tránh thai, từ nay về sau chuyện này không được đề cập đến nữa. "Đúng rồi, mấy ngày nay thân thể của Hàm Nhi đặc biệt khó chịu, ngươi xem có thể điều chế một loại thuốc dưỡng thai khác, làm Hàm Nhi không vất vả khi uống nữa không?" Lộc Ngôn xoay người sắp đi, thì lại bị Túc Lăng Uyên gọi lại, nói bổ sung. "Chuyện này... Vi thần sẽ thêm vào vài dược liệu không gây ảnh hưởng đến thuốc dưỡng thai, nhưng mà lại dễ uống, tin là có thể làm thái tử phi dễ chịu." Lúc này Túc Lăng Uyên mới vừa lòng cho Lộc Ngôn lui đi. Nếu như đã ở trong thư phòng rồi, thì Túc Lăng Uyên cũng nghĩ thuận tay đem công văn tồn đọng nhiều ngày nay xử lý cho xong, sau đó lại quay về tẩm viện bồi Tiêu Mặc Hàm. Lần này phản ứng thai nghén so với hai lần trước cũng vất vả hơn rất nhiều, Tiêu Mặc Hàm nghĩ có phải là do lớn tuổi rồi hay không, mà đứa nhỏ chỉ mới hơn một tháng, thì đã làm ra phản ứng lớn như vậy rồi, thật là ăn cái gì vào thì sẽ nôn ra cái đó, ngay cả An Sinh cùng Ánh Đường ở bên cạnh hầu hạ nhìn thấy cũng có chút không đành lòng "Thái tử phi, trước đi ngơi chút đi, lát nữa lại thử dùng chút món gì đó...." Sợ đứa nhỏ không hấp thụ được dinh dưỡng, Tiêu Mặc Hàm đành chịu đựng cơn buồn nôn, vẫn là cưỡng bách chính mình ăn xong nửa chén cháo tổ yến. Sau đó phất tay, ý bảo Ánh Đường bưng chén đũa ra ngoài, Tiêu Mặc Hàm ở trên ghế quý phi nửa ngồi nửa nằm, tay thì ôn nhu vỗ về cái bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng. Vào lúc thân thể không thoải mái như này thì sẽ thường xuyên nhớ đến người yêu của mình, muốn được đối phương trấn an, vỗ về và làm bạn "Thái tử đâu? Vì sao còn chưa quay lại?" Canh giờ này hẳn là đã hạ triều rồi. Trên tay An Sinh cầm một cái chăn mỏng, đắp cho Tiêu Mặc Hàm "Chuyện này nô tài không biết, thái tử phi có thể thử hỏi đại ca ảnh vệ." An Sinh đi theo Túc Lăng Uyên lâu như vậy, đương nhiên là biết được sự tồn tại của ảnh vệ, mà cả sáng hôm nay đều giúp đỡ Ánh Đường chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho Tiêu Mặc Hàm, cho nên cũng không đi ra cửa phủ nghênh đón Túc Lăng Uyên hồi phủ. Hai người Tiêu Mặc Hàm cùng Túc Lăng Uyên từ sớm đã thổ lộ toàn bộ tình cảm của nhau, đều không hề phòng bị đối phương, mà Túc Lăng Uyên cũng đã sớm phân phó tất cả các ảnh vệ nghe theo lời Tiêu Mặc Hàm tùy thời bị sai phái, cho nên Tiêu Mặc Hàm cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng gọi ảnh vệ đến "Vương gia hồi phủ chưa?" Ảnh Thất nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, thì biết Tiêu Mặc Hàm là đang hỏi mình, cho nên đã hiện thân trả lời "Vừa rồi thuộc hạ có thấy, thái tử gia đã hồi phủ, chỉ là một hồi liền đi đến thư phòng, còn gọi Lộc đại phu đến. Hẳn là quan tâm đến thân thể của thái tử phi, cho nên mới tìm Lộc đại phu hỏi chuyện." Trong lòng Tiêu Mặc Hàm cảm thấy kỳ quái, mỗi buổi tối Lộc Ngôn đều đến bắt mạch bình an cho mình, mỗi lúc ấy đều có Túc Lăng Uyên ở bên cạnh, nếu như muốn hỏi thì cũng có thể để buổi tối gặp mặt rồi hỏi, cớ sao lại muốn gọi người đi đến thư phòng? "Có nghe thấy thái tử và Lộc đại phu nói về chuyện gì không?" Không phải Tiêu Mặc Hàm nghi ngờ Túc Lăng Uyên có chuyện gì giấu diếm, mà chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi. "Chuyện này....thuộc hạ chỉ nghe thấy thái tử bảo Lộc đại phu chuẩn bị chén thuốc gì đó. Ngoài ra...những chuyện khác thuộc hạ cũng không có rõ ràng." Bên người Túc Lăng Uyên cũng có ảnh vệ phụ trách bảo bộ, Ảnh Thất chỉ là vừa lúc ở xa xa nhìn thấy hướng đi của Túc Lăng Uyên, sau đó đã xoay người trở về, không có đi theo. Trái tim của Tiêu Mặc Hàm có chút run rẩy, chén thuốc? Chẳng lẽ, Lăng Uyên không muốn đứa nhỏ này? Tiêu Mặc Hàm biết lần đó chính mình khó sinh cho nên đã để lại bóng ma trong lòng Túc Lăng Uyên, cũng từ đó về sau đối phương vẫn luôn cẩn thận không nghĩ lại muốn cho y hoài thai, thế nhưng lần này có thai đều là chuyện ngoài ý muốn của bọn họ. Tuy rằng đoán được Túc Lăng Uyên là lo nghĩ cho thân thể của mình, nhưng mà trong lòng của Tiêu Mặc Hàm vẫn tránh không được cảm thấy vô cùng khó chịu, tại sao lại không cùng y thương lượng một chút, mà đã quyết định không cần đứa nhỏ này? Hốc mắt Tiêu Mặc Hàm có chút phiếm hồng, trong lòng cũng nghẹn muốn chết, đợi nửa ngày cũng không thấy Túc Lăng Uyên trở về, cũng bất tri bất giác ngủ quên ở trên ghế. Chờ cho Túc Lăng Uyên xử lý xong mọi chuyện, quay về tẩm viện, thì đã nhìn thấy khóe mắt của Tiêu Mặc Hàm rưng rưng, nhíu mày, nắm chặt tay, yếu ớt nằm ngủ. Hàm Nhi đang.... Khó chịu sao? Túc Lăng Uyên tự trách mình sau khi hạ triều không ngay lập tức trở về tẩm viện bồi Tiêu Mặc Hàm, cũng cho rằng Tiêu Mặc Hàm khó chịu bởi vì thân thể cảm thấy không khỏe, vì vậy càng thêm đau lòng. Ở bên cạnh Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống, một tay nắm chặt lấy nắm tay nhỏ của đối phương, một tay khác thì lau lau khóe mắt thấm nước mắt, sau đó lại nhu nhu chân mày đang nhíu chặt của y, thấy biểu tình khuôn mặt của Tiêu Mặc Hàm dần dần buông lỏng, thì nhanh chóng dùng chăn mỏng quấn chặt đối phương, đem người bế ngang rồi lại đặt lên trên giường. Túc Lăng Uyên mới vừa nằm xuống, kéo Tiêu Mặc Hàm vào lòng của mình, thì bỗng lông mi của người trong lòng khẽ run, tỉnh lại. Không như thường ngày trông thấy Túc Lăng Uyên thì sẽ vui vẻ muốn ôm một cái, rồi sẽ ở trong ngực Túc Lăng Uyên làm nũng, lần này Tiêu Mặc Hàm chỉ lẳng lặng nhìn Túc Lăng Uyên, muốn nói nhưng lại thôi. "Sao vậy? Không nhận ra tướng công?" Túc Lăng Uyên nhận thấy Tiêu Mặc Hàm đang ngây ngốc, chỉ cho rằng đối phương chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ôm người vào lòng, cúi đầu hôn chóp mũi của người trong lòng, cười khẽ. Rõ ràng đối với mình vẫn như cũ ôn nhu săn sóc, hết thảy đều lấy chính mình làm đầu, tại sao có thể quyết định tàn nhẫn như thế, không cần hài nhi, khẳng định trong lòng của Lăng Uyên cũng vô cùng khó chịu! Trong lòng Tiêu Mặc Hàm càng là ủy khuất cùng đau lòng, cho rằng Túc Lăng Uyên đang giả vờ mạnh mẽ để an ủi bản thân mình, cái mũi lên men, lắc đầu, nhỏ giọng nói "Không có." "Hôm nay vẫn còn khó chịu sao?" Túc Lăng Uyên ôm Tiêu Mặc Hàm vào trong ngực, làm người dựa vào ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Tiêu Mặc Hàm, vô cùng sủng nịch hỏi. "Không....Không có.... Khá hơn nhiều rồi." Nếu như ta không còn khó chịu thì có thể lưu lại đứa nhỏ này không? "Đừng sợ, rất nhanh sẽ không còn khó chịu nữa." Đã bảo Lộc Ngôn đổi thuốc dưỡng thai, cho nên sau khi Hàm Nhi uống xong thì sẽ không còn cảm thấy ghê tởm nữa. Tiêu Mặc Hàm cho rằng Túc Lăng Uyên đang nói sau này không còn đứa nhỏ, thì bản thân sẽ không còn những phản ứng này nữa, vì vậy Tiêu Mặc Hàm vùi đầu vào lòng Túc Lăng Uyên, đỏ hốc mắt, y cũng không trả lời mà chỉ gật gật đầu. Đang lúc hai người ôn tồn, thì Ánh Đường bưng chén thuốc dưỡng thai mới được Lộc Ngôn bào chế "Thái tử phi, nên uống thuốc." "Ta đến đi...." Túc Lăng Uyên tiếp nhận chén thuốc, rồi làm Ánh Đường lui ra, nghĩ tự mình hầu hạ Tiêu Mặc Hàm dùng thuốc. Tiêu Mặc Hàm rời khỏi lòng ngực Túc Lăng Uyên, nhíu mày, thuốc này.... Hình như hương vị không giống với thuốc dưỡng thai thường ngày..... Không phải là..... Nhanh như vậy đã phải uống thuốc lạc thai rồi sao? Túc Lăng Uyên hoàn toàn không biết được rằng nội tâm hiện tại của Tiêu Mặc Hàm đang tràn đầy thống khổ cùng giãy giụa, vẫn là múc một muỗng thuốc dưỡng thai cẩn thận để lên miệng thổi thổi, sau khi thấy độ ấm đã thích hợp thì lại đưa đến bên miệng Tiêu Mặc Hàm "Không còn nóng nữa, Hàm Nhi uống đi...." Tiêu Mặc Hàm nhìn muỗng thuốc trước mắt, thân thể có chút run rẩy, cuối cùng vẫn là nhịn không được rơi nước mắt. Lúc này Túc Lăng Uyên mới nhận ra Tiêu Mặc Hàm có chỗ không đúng "Hàm Nhi, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Nhanh chóng đặt thuốc dưỡng thai xuống, nôn nóng sốt ruột kéo người vào trong lòng của mình "Làm sao vậy? Ta bảo An Sinh đi tìm Lộc Ngôn." Nói, nhanh chóng muốn gọi An Sinh. Tiêu Mặc Hàm nắm lấy tay Túc Lămg Uyên, lắc đầu, ý bảo thân thể của mình không có gì, hòa hoãn lại cảm xúc của mình, sau đó mở miệng run rẩy nói "Ta.... Không sao..... Chỉ là luyến tiếc đứa nhỏ....." "Luyến tiếc?" Túc Lăng Uyên cảm thấy khó hiểu, thế nhưng vẫn ôm đối phương ngồi trên đùi mình, sau đó trấn an hôn hôn khóe mắt của Tiêu Mặc Hàm, kỳ quái hỏi "Hài nhi có vấn đề gì sao? Vì sao lại luyến tiếc?" "Ngươi.... Không phải bảo Lộc Ngôn chuẩn bị.... Thuốc lạc thai sao?" Tiêu Mặc Hàm ủy khuất nói "Chén này, cùng với hương vị thuốc dưỡng thai ta uống hôm qua không giống. Ta biết ngươi là vì thân thể của ta, nhưng mà, đứa nhỏ là cốt nhục của chúng ta, ta luyến tiếc...." Nước mắt lại tràn mi. "Tiểu ngốc tử ngươi là đang suy nghĩ cái gì vậy..." Túc Lăng Uyên nghe vậy thì hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của đối phương, ngay lập tức dở khóc dở cười, chỉ đành ôm chặt y, chậm rãi nhẹ giọng an ủi "Chén thuốc này là chén thuốc dưỡng thai, ta cố ý bảo Lộc Ngôn bỏ thêm vài dược liệu cải thiện khẩu vị, làm ngươi khi uống không còn cảm thấy khó chịu buồn nôn." Túc Lăng Uyên dùng khuôn mặt chính mình cọ cọ vào sườn mặt của Tiêu Mặc Hàm, sau đó trán kề trán nhẹ giọng nói "Ta đã hỏi qua Lộc Ngôn rằng, lần này ngươi sinh sản sẽ có nguy hiểm gì không? Ta cũng từng nghĩ đến việc sẽ bỏ đứa nhỏ, nhưng nếu ta có quyết định này thì cũng sẽ tìm ngươi thương lượng trưng cầu ý kiến. Lộc Ngôn nói cho ta biết rằng, chỉ cần điều trị thích đáng, thì sẽ không xuất hiện tình huống này nữa... Thuốc lạc thai cũng đối với thân thể của ngươi gây ra tổn hại, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, thì đó đúng hạ sách." Tiêu Mặc Hàm nghe Túc Lăng Uyên nói xong, thì cũng chậm rãi hồi phục tâm thần, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Túc Lăng Uyên "Vậy..... Ngươi bảo Lộc Ngôn chuẩn bị chén thuốc....." "Ta bảo Lộc Ngôn chế tạo chén thuốc tránh thai chuyên dụng cho nam tử, bởi vì cho dù lần này không có chuyện gì, thì cũng không đảm bảo cho lần sau... Hơn nữa tính luôn đứa này, thì chúng ta đã có bốn đứa con, như vậy đã đủ rồi, ta không muốn ngươi chịu thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa." Túc Lăng Uyên cũng nhìn vào đôi mắt của Tiêu Mặc Hàm, nghiêm túc nói. "Ừm..." Tiêu Mặc Hàm gật đầu, lúc này mới có thể buông lỏng tâm tình, vừa định nói cái gì đó, thì đột nhiên khuôn mặt trắng bệch, nắm lấy tay Túc Lăng Uyên "Tướng công bụng....Có chút đau..." "An Sinh, mau đi kêu Lộc Ngôn!" Phủ thái tử trải qua một phen gà bay chó sủa, cuối cùng cũng đã an tĩnh trở lại, Túc Tiểu Tứ không có chuyện gì, chỉ là do cảm xúc lúc trước của Tiêu Mặc Hàm có chút kích động, vì vậy mà bị động thai khí. Mà lúc này Túc Tiểu Tứ chỉ mới là một cái phôi thai nho nhỏ, hoàn toàn không biết chính mình đầu tiên có nguy cơ bị phụ thân bóp chết ở trong trạng thái phôi thai, sau lại bởi vì cha đơn thuần suy nghĩ miên mang trong thời gian dài, mà thiếu chút nữa mạng nhỏ đã... Từ đây Túc Tiểu Tứ ở trong bụng cha cũng đã bắt đầu ở trên con đường tràn đầy "gian khổ" của mình. Bốn tháng sau, Túc Tiểu Tứ ở trên con đường sinh trưởng của mình nghênh đón hai vị kình địch- đó chính là đại ca Túc Mộ Mặc cùng với nhị ca Túc Doãn Thần. Hoài thai năm tháng, Tiểu Mặc Nhi năm tuổi cuối cùng đã phát hiện ra thân thể cha mình có sự biến hóa, cũng đối với cái bụng càng lúc càng lớn của cha tò mò vô cùng. Đầu tin là lén quan sát, sau đó chính là quang minh chính đại nhìn, đến cuối cùng là mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Tiêu Mặc Hàm, trải qua quan sát của nó, cái đầu nho nhỏ vẫn không ngừng xoay chuyển, khẳng định là cha đã bị bệnh! Có một con quái vật đang ở trong bụng của cha, còn sẽ thỉnh thoảng nhích đến nhích lui! Bằng không thì sao cha luôn ôm một cái, rất nhanh đã mệt mỏi, còn sẽ thường xuyên vỗ vỗ cái bụng của mình, tựa như vô cùng khó chịu còn sẽ nhíu mày nữa! Không được, bản thân mình đã là nam tử hán trưởng thành, vì vậy cần phải bảo vệ cha! Tiểu Mặc Nhi quay đầu, nhìn Doãn Thần cùng Doãn Hi vừa mới ba tuổi. Muội muội là nữ hài tử, chuyện nguy hiểm như vậy không thể cho nàng tham gia đươc...... Đệ đệ đã ba tuổi, không nhỏ, là thời điểm học cách đảm đương trọng trách, tuy rằng hiện tại có chút ngốc ngốc, nhưng mà vì cha, vì kế hoạch của chính mình có thể tiến hành thuận lợi, thì đệ đệ cũng phải xuất lực mới được. Nho nhỏ Tiểu Mặc Nhi nắm chặt nắm tay, cha chúng con sẽ đến bảo hộ ngài, quái vật mau mau rời khỏi bụng của cha! Vì vậy trong khoảng thời gian này, Tiêu Mặc Hàm không phải ở dưới gối phát hiện búp bê vải trừ tà, thì chính là ở trong chén phát hiện "đan dược" chưa được hòa tan hoàn toàn. Nhìn thấy kế hoạch "mưu hại" sứt sẹo lại thấp kém này, tuy rằng trong lòng có chút hoài nghi, nhưng mà Tiêu Mặc Hàm vẫn là ấn xuống nghi hoặc trong lòng, cũng không hề bại lộ ra bên ngoài. Hôm nay dùng xong bữa tối, Túc Lăng Uyên như cũ đỡ Tiêu Mặc Hàm tản bộ tiêu thực ở trong sân, thời tiết hiện tại cũng đã dần dần chuyển lạnh, Túc Lăng Uyên sợ Tiêu Mặc Hàn bị nhiễm phong hàn cho nên đã làm y mặc thêm một cái áo choàng. "Có mệt không? Muốn nghỉ ngơi không?" Túc Lăng Uyên một tay đỡ Tiêu Mặc Hàm eo, một tay đặt trên cái bụng phồng phồng của đối phương, đỡ người chậm rãi đi về phía trước. "Ừm... Eo có chút mỏi, ngồi một chút đi." Đã ra chút mồ hôi, Tiêu Mặc Hàm gật đầu nói. Túc Lăng Uyên nghe vậy thì đỡ Tiêu Mặc Hàm đi vào trong đình ngồi xuống, ôm người vào trong ngực mình, vừa định hôn hôn gương mặt, thì liếc mắt nhìn thấy, ở dưới đình hạ, có Tiểu Mặc Nhi tự nhận là trốn rất khá. Tiểu Mặc Nhi tay trái cầm một kiếm gỗ đào nho nhỏ, tay phải thì cầm một lá bùa màu vàng, cuộn tròn thân mình, tựa như tính toán tùy thời mà động. Khóe miệng Túc Lăng Uyên run rẩy, đại nhi tử vừa mới năm tuổi từ khi nào đã học được bộ dáng của một Đạo gia tựa như phụ hoàng vậy? Thế nhưng còn ra hình ra dáng như vậy... Chuyện này không thể được! Xem ra về sau cần phải phái người tăng cường trông chừng Tiểu Mặc Nhi kỹ càng. "Lăng uyên? Sao vậy?" Tiêu Mặc Hàm nhận thấy Túc Lăng Uyên nhìn vào một góc đến xuất thần, thì nghi hoặc hỏi. Ánh mắt Túc Lăng Uyên ra hiệu, nhỏ giọng ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nói "Là Tiểu Mặc Nhi, một hồi xem xem nó muốn làm cái gì..." Tiêu Mặc Hàm khẽ nhíu mày, lúc này, Tiểu Mặc Nhi hẳn là nên ở trong phòng của nó nghỉ ngơi mới đúng, như thế nào lại chạy đến chỗ này? Xem ra cần phải trách phạt bà vú! Lúc này, bên kia đình lại xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, "Phụ thân...... Ôm một cái..." Sau đó trông thấy Doãn Thần có chút tập tễnh giương cánh tay, trong miệng gọi Túc Lăng Uyên, rồi đi về phía bên này. "Doãn Thần?" Túc Lăng Uyên cảm thấy kỳ quái, vội vàng đứng dậy, đi ra đình, ngồi xổm thân mình đem Doãn Thần bế lên, "Bà vú đâu? Đã trễ như thế sao còn chưa đi ngủ, một mình đến chỗ này làm gì?" Nói, nhìn quanh khắp nơi, quả nhiên không thấy thân ảnh của bà vú. Trộm đi ra ngoài? Nhỏ như vậy đã biết trộm trốn bà vú ra ngoài!? Không chờ tiểu Doãn Thần trả lời, thì bên kia đình giác lao ra một thân ảnh nho nhỏ, "Quái vật, không được khi dễ cha ta! Mau từ trong bụng cha ta đi ra ngoài!" Nói, Tiểu Mặc Nhi lấy kiếm gỗ đào, hướng về phía bụng Tiêu Mặc Hàm đâm tới. Tiêu Mặc Hàm một tay che bụng, nghiêng người trốn sang một bên, sau đó duỗi tay trảo một cái, đem kiếm gỗ đào đoạt đi, ai ngờ, Tiểu Mặc Nhi thừa dịp Tiêu Mặc Hàm chưa kịp chuẩn bị, thì nhanh chóng dùng một cái tay khác đem bùa vẽ, dùng sức vỗ vào bụng Tiêu Mặc Hàm. Tiêu Mặc Hàm... Sức lực của trẻ con cũng không phải rất lớn, nhưng mà Tiêu Mặc Hàm chưa kịp đề phòng, thì đã bị chụp lùi lại về sau vài bước, may mà phía sau có rào chắn, cho nên đã ngã ngồi trên lan can tiểu đình. "Túc! Mộ! Mặc!" Bên tai truyền đến tiếng hô tràn đầy phẫn nộ của Túc Lăng Uyên "An Sinh, mau gọi Lộc Ngôn đến đây!!!!" Vì thế, vương phủ lại một trận gà bay chó sủa...... Ở lúc Túc Lăng Uyên "nghiêm hình ép hỏi", thì hai đứa nhỏ rất nhanh đã khai ra toàn bộ sự việc, lần này "mục tiêu" hành động là quái vật Túc Tiểu Tứ ở trong bụng cha, còn "chủ mưu phía sau" là đại ca Tiểu Mặc Nhi, nhị ca tiểu Doãn Thần là "đồng lõa". Kế hoạch hai người vô cùng chu toàn, lựa chọn thời gian hành động là sau bữa tối, bởi vì ban ngày hai đừa phải đi Hải Yến Cung đọc sách, trước bữa tối thì bụng đói không có sức, nửa đêm thì dễ dàng bị buồn ngủ, cho nên chỉ có sau bữa tối, ăn no lại không buồn ngủ nên trong khoảng thời gian này là thích hợp nhất. Đầu tiên hai người sẽ giả bộ ngủ lừa bà vú thả lỏng cảnh giác, sau đó lại trộm chuồn ra Tẩm Viện phân công hành động, một người thì mai phục tùy thời đánh lén, một người thì dẫn dắt Túc Lăng Uyên luôn luôn thời thời khắc khắc ở bên cạnh Tiêu Mặc Hàm rời khỏi.... Túc Lăng Uyên đỡ trán, khuyên can mãi mới làm Tiểu Mặc Nhi hiểu rõ, trong bụng của Tiêu Mặc Hàm không phải là quái vật, mà là đệ đệ chưa được sinh ra. Cuối cùng, Tiểu Mặc Nhi cùng tiểu Doãn Thần cam tâm tình nguyện thừa nhận sai lầm của mình, và cũng cam nguyện bị phạt - một tháng không được uống sữa bò, mà bà vú sơ sẩy trong chuyện chăm sóc thế tử cũng đã chịu trừng phạt. Sau chuyện đó, Túc Lăng Uyên không biết nên đối với việc nhi tử tuổi nhỏ đã có dũng có mưu là nên vui hay buồn... Tuy rằng đã chịu qua kinh hách, nhưng mà Túc Tiểu Tứ vẫn quật cường mà mạnh mẽ, nằm ngốc ở trong bụng của cha, hiện tại đã không còn "kình địch" ở trên đường sinh trưởng của Túc Tiểu Tứ, vì vậy mà mấy tháng tiếp theo, thẳng đến khi được sinh ra, đều không còn người dám đến khi dễ nó.

lăng uyên cầu mặc