Đối mặt với những nghi vấn, Tần Hiểu Phong hoàn toàn bị rơi vào vòng bí ẩn. Sự thật về cái chết của cha và sự khủng hoảng của đội bắt rồng dường như có kẻ đứng sau, đẩy Tần Hiểu Phong từng bước rơi xuống vực sâu không đáy. Catch the dragon Lệnh Bắt Rồng Lệnh Bắt Rồng FHD Lệnh Bắt Rồng full Lệnh Bắt Rồng HD Lệnh Bắt Rồng thuyết minh Cây xương rồng. Cây xương rồng khá hợp với tuổi Thìn và Tỵ, đặc biệt là những người mang mệnh Sa Trung Thổ (1976, 1977). Xương rồng là loại cây có sức sống mãnh liệt. Xương rồng có thể phát triển khỏe mạnh và ra hoa ngay tại nơi có điều kiện khắc nghiệt như sa mạc. Tên sản phẩm: Combo Các Cuộc Chiến Tranh Tiền Tệ và Thế Giới Phẳng ( Tặng kèm Sổ Tay Xương Rồng) Đánh giá: (37,205 lượt đánh giá) Combo Các Cuộc Chiến Tranh Tiền Tệ và Thế Giới Phẳng ( Tặng kèm Sổ Tay Xương Rồng)Bản đặc biệt tặng kèm sổ tay xương rồng, mẫu ngẫu nhiên ( 1 trong 4 mẫu như hình ) và số Loài hoa thuộc họ xương rồng, chịu nóng tốt - Ảnh: NGUYỆT NHI sau đó đi nhờ một xe tải rời khỏi nơi đó rồi về nhà. Tuy nhiên, do tinh thần hoảng loạn nên đến hôm nay mới quay lại chính quyền trình báo. Ba thợ xây lội qua suối đi ăn cơm, một người bị nước cuốn Nội dung phim Lệnh Bắt Rồng Full HD Vietsub Lệnh Bắt Rồng - Catch The Dragon kể về cha của chuyên gia sinh vật học cổ Tần Hiểu Phong đã mất khi ông đến núi Côn Mạch để tìm kiếm rồng. Để tìm ra sự thật về cái chết của cha mình, Tần Hiểu Phong đã lên đường tìm kiếm con rồng cùng với thợ săn Hỏa Gia và cao thủ về các cơ quan Diệp Dục Linh. lNgLj1. Vào buổi chiều nhà cô chuyển đến Hải thành, Trần Khai Sinh mời họ đi ăn xế của Trần gia đến đón Ngữ Đàm cảm thấy mẹ cô hơi lo lắng, vì sau khi lên xe, mẹ vẫn luôn giữ chặt tay bèn nắm ngược lại tay mẹ, còn lè lưỡi làm mặt quỷ với cô cười khúc khích, đánh yêu cô một Ngữ Đàm thả lỏng người, nhìn ra bên thành là thành phố ven biển, phong cảnh đường phố hoàn toàn khác với Thiệu cảm thấy rất mới khi đi qua cổng sắt, chiếc xe lái một lúc rồi dừng lại bên bãi xen giữa đám cỏ là con đường lát đá cuội, những hàng cây và rặng hoa được tỉa tót cẩn sự chỉ dẫn của quản gia, nhà cô đi bộ quanh khu vườn rồi đi đến một ngôi nhà kiểu tây xinh Hâm Quân đã đợi trên bậc thang bên cạnh cột La Mã, mỉm cười khi thấy họ, rồi mời họ vào Nam không ngờ mình lại được đối xử lịch sự như vậy, đâm ra hơi luống Hâm Quân rất tốt bụng, hỏi họ đã quen với thời tiết nơi đây Khai Sinh cũng ở nhà, mọi người ngồi trên sofa trò chuyện Ngữ Đàm ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi liên quan đến mình, cô thấy hơi buồn chán. Chuyện của người lớn cứ lướt qua tai cô rồi trôi tuột ra nhìn ngó xung quanh, thấy hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đẹp như tranh Hâm Quân chú ý đến ánh mắt của cô, hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không, Tôn Ngữ Đàm vội vàng đồng ý.“Đừng đi xa quá.” Mẹ dặn dò cô.“Vâng.” Tôn Ngữ Đàm biết mẹ sợ cô mải chơi quên giờ ăn để mọi người phải đợi, “Mẹ yên tâm, con chỉ loanh quanh đây thôi.”“Muộn tí cũng không sao.” Từng Hâm Quân nói, “Con trai bà đang chơi bóng đá với bạn, còn chưa có Đàm, nếu cháu gặp thì gọi nó về hộ bà nhé.”“Vâng ạ.”“Hôm nay nó mặc áo cộc tay màu xanh nước biển, quần sáng màu.”“Dạ.”Sau khi ra ngoài, Tôn Ngữ Đàm từ từ dạo này rất vắng vẻ, tầm nhìn thoáng, dễ dàng thấy được sân bóng phía sau sườn dốc, các cậu trai đang chạy nhảy ở nhìn một lúc rồi đi xuống theo đường ở Thiệu thành, đám con gái trong lớp thỉnh thoảng cũng kéo nhau đi xem bóng đá, nhưng họ lại chẳng nhìn quả Ngữ Đàm cũng không có hứng thú với trái bóng đang nhìn mấy cậu trai trên trai Trần gia rất dễ nhận, cao ráo, tóc ướt đẫm mồ hôi, ngũ quan sắc nét, đẹp trai ngời anh chạy, quần áo bị gió thổi tung, phồng lên, giống như thiếu niên trong truyện Ngữ Đàm đột nhiên nhớ ra mình quên hỏi tên anh, nên cô không biết gọi kiểu gì, lời đã đến miệng lại đành nuốt bèn ngồi xuống bãi cỏ, ngắm mấy cậu trai thi người quay sang nhìn cô, con trai Trần gia trực tiếp bước Ngữ Đàm vỗ mông đứng dậy, khi anh đến gần thì vẫy tay chào hỏi “Xin chào.”Anh vờ như không nghe thấy, thản nhiên lướt qua kiêu ngạo, cô chỉ như vậy, có lẽ Tôn Ngữ Đàm sẽ không canh cánh trong lòng lâu Duệ vào nhà rồi đi thẳng lên Ngữ Đàm đã quên tại sao mình lại đứng ngoài cửa, nhưng cô nhớ rõ tại sao mình lại nín nghe thấy Trần Duệ sốt ruột hỏi “Còn bao nhiêu loại người như này đến nữa?”Từng Hâm Quân “Nhà con bé khác.”“Khác cái gì, sao mẹ còn dẫn hẳn vào nhà?”“Bố con bảo họ tới.” Từng Hâm Quân nói “Bố con có để ý mấy người lúc trước không? Ông con bé có ơn với bố chú ý vào.”“Ồ, đúng là khác thật.” Trần Duệ cay nghiệt nói, “Giờ muốn trả ơn?”Không biết là viễn cảnh trong mơ, hay là ký ức đời thật, mà khuôn mặt chế giễu của Trần Duệ vô cùng rõ Ngữ Đàm mười lăm tuổi đứng bên ngoài, vụt tắt nụ cười, không biết nên đi hay nên ở, nhưng Trần Duệ đã thấy mím môi, dù hoảng vẫn ung dung nhìn cô, dường như anh không hề ngại khi cô nghe thấy lời đánh giá của mình về gia đình cô, cũng không ngạc nhiên khi cô đứng ở ngoài chí Tôn Ngữ Đàm còn nhìn ra được ý “quả nhiên là loại người như vậy” trong mắt tưởng cô cố tình nghe Tôn Ngữ Đàm hết mở lại cùng cô từ bỏ giải thích, mỉm cười nhìn anh rồi quay người rời năm sau đó, hai người là bạn học cùng lang, sân thể dục và đường lớn, không thể tránh khỏi đụng mặt, xuất phát từ phép lịch sự, Tôn Ngữ Đàm luôn chào trước, tất nhiên, phượng hoàng Trần Duệ sẽ không trả lời cô, thi thoảng có gật đầu được một Ngữ Đàm có thể hiểu Trần khi chuyển đến đây cô có nghe ngóng được chuyện của Trần cùng, cô cũng biết tương đối đầy đủ về chuyện cũ của nhà họ, và chuyện “lạnh lùng quên họ hàng” của Trần Khai Sinh mấy năm phượng hoàng bay khỏi tổ chim sẻ, cũng không thể rũ bỏ được người thân trên danh nghĩa hoặc huyết thống chưa từng đối xử tốt với Trần Khai Sinh, sau khi nghe tin ông đã phát đạt, lại mặt dày táo tợn đến đòi chia lợi Trần Khai Sinh chẳng bận tâm đến thanh danh, ông thật sự ghim trạng tốt thì đi gặp, lúc bận rộn thì cho cả đám đợi đến rụng chân cũng không ngó bị người đời chỉ trích, nói quên cả mẹ ruột, mỗi năm quẳng cho ít tiền là xong Trần Duệ chào đời, Trần Khai Sinh đang tuổi 35, có vợ đẹp con thơ trong ngực, sự nghiệp lại như nắng ban trưa, chẳng hơi đâu lo chuyện bao đồng, bèn sai bảo vệ chặn hết người từ Thiệu Thành ở bên vẫn có ít người lì lợm, muốn gióng trống khua chiêng đến ăn vạ, nhưng khóc khản cổ họng cũng thành công Ngữ Đàm nghĩ, nếu cô là Trần Duệ, xem mấy trò hề của đám “chú bác” tham lam ấy, cũng sẽ vô cùng kinh nhà cô không phải có thật không? Tôn Ngữ Đàm ngồi trước bàn, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh nhà cô đang ở là của Trần Khai Sinh nói họ đã từng ở đây, nhưng sau đó chuyển đi và vẫn bỏ trống, bảo nhà cô cứ chuyển đến đó ở tạm một thời thế nhà cô đã yên tâm chấp nhận mặt khinh bỉ của Trần Duệ thoáng hiện ra, Tôn Ngữ Đàm suy sụp gục đầu xuống. Cô gấp quyển sách bài tập lại, khịt mũi trèo trên nhiên không nên đến Hải Ngữ Đàm thực sự sợ tiếng xấu như vậy, cô hạ quyết tâm phải “Kính nhi viễn chi” * với nhà họ.* Kính nhi viễn chi Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần ý nói bề trên nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là được dùng trong các trường hợp Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào lần xa là đã 10 Ngữ Đàm, 25 tuổi, tự nhiên bình mặc đồ ngủ xuống dưới lầu mua bữa ăn sáng ở Hải thành rất phong phú đa dạng, cô lại lâu lắm mới về, cứ lăn lê hết quán này đến quán khác, đi được một lúc đã tay xách nách rõ mình không thể ăn hết nhưng cô vẫn tham lam, bảo chủ quán gói thêm mấy đứng ở cửa tìm chìa khóa, cô nghe thấy tiếng khóa cửa ở phía ngạc nhiên nhìn lại thì thấy Trần Duệ đang cũng rất ngạc nhiên khi thấy cô, đứng đực một chỗ, lát sau mới phản ứng kịp “Hôm nay không đi làm à?”“Ừ, mấy ngày nữa mới đi.” Tôn Ngữ Đàm không giải thích quá nhiều.“Cần tôi cầm giúp không?” Trần Duệ đưa tay về phía cô.“Không cần, không cần.”Tôn Ngữ Đàm lui sang một bên, Trần Duệ cũng không khách sáo đi được vài bước bỗng quay lại, “Quán này có ngon không?”“Ngon lắm, mở cửa mấy chục năm rồi.”“Cô mua nhiều thế có ăn hết không?”“À…” Tôn Ngữ Đàm kéo dài giọng, vốn định nói không ăn hết, lại nhận ra điều gì đó, cô không quá tự tin hỏi “Tôi không ăn muốn ăn à? Hay ăn cùng nhé?” Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay về nước, Hải gian hạ cánh là 110 chiều, mọi người đã ngồi trên máy bay khá lâu, ai nấy đều mệt mỏi, giống như đám rối gỗ lặng lẽ ra khỏi cửa Ngữ Đàm đang đi giữa đám người, nhưng những người xung quanh cô đều vội vã, lướt như bay trên lối đi trải thảm mềm, cô tụt xuống cuối cùng, từ từ lấy hành này trở về, cô không nói với bất kỳ ai, vậy nên cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay đang vẫy ở đằng Sơn rất đắc chí “Ông chủ đoán như thần, nói trong hai ngày này chị nhất định sẽ bay này chỉ có một chuyến, bèn bảo em đợi ở đây, quả nhiên đã đợi được.” Cậu ta cầm lấy hành lý trong tay cô, “Bây giờ đi đâu hả chị Tiểu Đàm?”“Ông chủ anh đoán như thần mà, thử nói xem?”“Ông chủ bảo chắc chị sẽ về nhà ngủ, còn bảo buổi tối anh ấy sẽ đón chị đi ăn cơm.”“…” Đúng là Tôn Ngữ Đàm định như vậy buồn cười nói “Này, kêu ông chủ Chu đừng mở câu lạc bộ nữa, đi mở quầy xem bói đi.”“Không thể, ông chủ em chỉ bói cho nhân viên của mình thôi.”Cậu ta đang nói dở thì Chu Thuật Hâm gọi đến, nói rằng anh ta đã thuê dịch vụ dọn phòng cho nhà của cô ở Đường An Sơn, đồ dùng sinh hoạt cũng được thay mới.“Cô còn cần gì không? Tôn tiểu thư.” Giọng Chu Thuật Hâm nhuộm ý cười.“Không ơn sếp. Tạm biệt.” Tôn Ngữ Đàm có chút bực bội.“Buổi tối gặp nhé.”Ngủ dậy một giấc trời đã tối hẳn, đã hơn bảy giờ tối, bụng Tôn Ngữ Đàm réo vang, cô vội rời giường, ăn vài miếng bánh mua ở dưới lầu, rồi vừa gọi Chu Thuật Hâm vừa trang Thuật Hâm nghĩ cô có thể phải mua thêm đồ, nên trực tiếp đưa Tôn Ngữ Đàm đến trung tâm thương mại H Ngữ Đàm vịn tay lên thang máy, lên đến tầng hai thì chân không thể đi tiếp được thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện, cửa hàng không có tên, chỉ đóng đinh ba loại biểu tượng xương rồng khác nhau lên biển cửa hàng, bất kể là trên mặt đất, trên kệ gỗ gần tường hay trên trần nhà đều xếp đầy các loại xương chậu đựng cũng rất đặc biệt, từ nồi đất nung đơn giản, đến bát sứ trắng tinh xảo, hay hộp thiếc bằng bạc sáng có kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng lại rất phù hợp với cây trồng bên tường trắng tinh sạch sẽ, không có quá nhiều đồ trang trí, dưới ánh đèn xen kẽ, phản chiếu cây cối xanh tươi mơn Ngữ Đàm như bước vào chốn bồng lai, lưu luyến nhìn khắp mọi Thuật Hâm mỉm cười đứng bên ta thừa biết sở thích này của cô, cũng biết dù cô có ngắm bao nhiêu cây đi chăng nữa, thì thứ cuối cùng cô mua, nhất định sẽ là kiểu xương rồng tròn mà cô ưng nhiên cô chọn một hộp kim loại nhỏ có in chữ tiếng Anh, ở giữa là cây xương rồng bí ngô màu vàng hổ phách.“Im.” Tôn Ngữ Đàm chặn đứng câu đùa của anh ta, “Tôi biết anh muốn nói gì.”Chu Thuật Hâm nhún vai, “Tôi mua nhé?”“Không cần.” Tôn Ngữ Đàm đập tay anh ta, “Bữa trước anh còn làm vỡ một chậu của tôi đấy?”“Không phải đã đền cho cô rồi à? Với cả đang yên đang lành cái chậu lại rơi xuống, tôi nghi cô cố tình bẫy tôi.”“Sếp nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai chậu đó để ở công ty anh.”“Đấy là vì cô không thể mang chúng đi thôi.”“Tôi đoán chắc anh nghĩ tôi không mang đi nên mới hào phóng đòi mua.”Chu Thuật Hâm cười, choàng tay qua vai rồi véo tai cô, “Cô biết muộn quá rồi.”Tôn Ngữ Đàm rụt cổ trốn anh ta,”Tôi biết lâu rồi, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh thôi, dừng ngay, tôi không thở nổi.” Cô cúi người thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, giơ chậu cây lên uy hiếp “Còn động tay chân là tôi ném vỡ đầu anh đấy.”“Cẩn thận đụng người ta giờ.” Chu Thuật Hâm nắm lấy cổ tay cô kéo qua một sau Tôn Ngữ Đàm là một đôi nam nữ trẻ, có lẽ do bị chặn đường, sắc mặt người đàn ông không được đẹp lắm.“A–” Tôn Ngữ Đàm ngẩn ra, “Trần Duệ!”Trần Duệ mất kiên nhẫn sau khi thấy cô thì mặt mày giãn ra một ít, sau đó lại nhăn tít lại, ngập ngừng mở miệng, “Tôn–”“Tôn Ngữ Đàm” Cô tốt bụng nhắc nhở.“Lâu lắm không gặp.” Trần Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Cô về Hải Thành lâu chưa?”“Vừa về hôm nay.”“Thế bây giờ định…”“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn.” Chu Thuật Hâm chủ động trả Duệ nhìn anh ta gật đầu, rồi lại nhìn Tôn Ngữ Đàm “Đây là?”Tôn Ngữ Đàm “Sếp của tôi.”Hoàng Sơ Vũ đứng bên cạnh Trần Duệ vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, vội nói xen vào “Đây cũng là sếp của tôi.” Cô ấy chỉ vào Trần Duệ, sau đó nháy mắt với Tôn Ngữ Đàm, như thể người cùng cảnh Duệ nâng tay nhìn đồng hồ, giọng điệu tự nhiên nói “Vậy cùng ăn bữa tối đi.”Ba người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tôn Ngữ Đàm xua tay từ chối, “Không được, không được, hai người đang bận việc, cứ kệ chúng tôi đi.”“Hết bận rồi.” Giọng Trần Duệ lộ vẻ không cho phép cự tuyệt, “Nhiều năm không gặp, hiếm lắm hôm nay mới chạm mặt, giờ không ăn một bữa, nhà tôi về lại nói tôi không ra gì.”Dưới sự khăng khăng của Trần Duệ, bốn người đã ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng ngoài Ngữ Đàm nhìn Trần Duệ lịch thiệp kéo ghế cho Hoàng Sơ Vũ, còn chu đáo hỏi ba người họ thích ăn gì, cô nghĩ thầm năm tháng thực sự là một lưỡi dao vô hình, Trần Duệ phong độ quý ông này đâu còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ của cô? Trước đây, đừng nói là Trần Duệ chủ động mời cơm, đến cả con mắt còn chẳng buồn liếc cô một đúng, Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhận ra ký ức của mình sai quá, Trần Duệ vẫn luôn chu đáo mà, chỉ là không xem trọng nhà cô giờ anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cô cũng rất lịch sự ôn hòa bữa cơm, Trần Duệ hỏi cô đang làm nghề Ngữ Đàm suy nghĩ rồi trả lời, chắc cũng coi như là một giám sát viên, lập tức bị Chu Thuật Hâm trừng mắt, vì thế đề tài từ công việc của cô đã đổi thành hai ông chủ trao đổi danh thiếp cho Ngữ Đàm lại yên tâm ăn cơm. Nói chuyện chán chê với Chu Thuật Hâm, Trần Duệ chợt nhớ ra một việc, liền hỏi cô, “Bây giờ cô đang ở đâu?”“Đường An Sơn.”“Trùng hợp vậy.” Trần Duệ lau môi, nhàn nhã nói “Chúng tôi vừa hay có một dự án bên đó, thỉnh thoảng tôi sẽ sang đó ở, Tôn Ngữ Đàm, có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm.”“Chà, đúng là trùng hợp.” Thỉnh thoảng ở sao, Tôn Ngữ Đàm không quan tâm Thuật Hâm hỏi cô “Tôi gọi xe chở cô về nhé?”“Đừng, ở đây có tàu điện ngầm mà, đi 10 phút là xe thì ai lái?”“Bảo Tiểu Sơn tới đón cô thôi.”“Stop, tưởng tôi không biết à, anh định lừa tôi đến văn phòng anh làm việc thì có.”“Sao cô toàn nghĩ xấu về tôi thế, mỗi ngày đi đi về về, chúng tôi lại dịu dàng, dễ thương như thế, chẳng lẽ Tiểu Đàm không định đến sao?”“Sếp đừng có ném viên đạn bọc đường cho tôi.”Hai người nói qua nói lại, Hoàng Sơ Vũ vừa đi toilet về ngửi thấy thính thơm, buột miệng nói “Ôi, chị Tiểu Đàm, tình cảm của chị với sếp tốt ghê.”Tôn Ngữ Đàm “Cách mạng hữu nghị cả đấy.”Trần Duệ vốn ở phía đối diện lặng lẽ quan sát, lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại, mấy phút sau thì dắt Hoàng Sơ Vũ vội vã rời đi.*** Tôn Ngữ Đàm lấy một bộ bát đĩa mới trên chạn bếp, vừa rửa vừa ngó ra ngoài Duệ mặc đồ ngủ thoải mái, ngồi yên bên bàn ăn, khoanh hai tay mặt anh là đống túi lớn bé bày la liệt, chiếm gần nửa cái bàn, nhưng anh không mở túi nào ra xem là đại thiếu đi ra ngoài, mở từng gói một ra, ngồi đối diện với Trần Duệ.“Anh muốn ăn gì?” Cô ăn hẵng còn nóng, phả hơi nghi ngút.“Để tôi tự mở.” Trần Duệ cầm lấy túi sủi cảo Ngữ Đàm không nói gì, lặng lẽ ăn khi ăn mấy miếng cầm hơi, tốc độ ăn của Tôn Ngữ Đàm đã chậm thỉnh thoảng ngẩng lên, thấy người nọ đã xắn tay áo, cô cảm thấy rất mơ màng, thế mà họ lại cùng ăn sáng cơ đấy, đúng là kỳ vẫn không thể tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, bèn lôi điện thoại ra chăm chú chơi Trần Duệ đứng dậy rời đi cô cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp “Ok” khi anh bảo “Tôi đi đây”.Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Tôn Ngữ Đàm quay lại bàn làm việc đọc tài xong hồ sơ đã là mấy tiếng sau đó, Tôn Ngữ Đàm gọi cơm hộp, ăn ngủ xong thì cô nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Tôn Niệm chỉ dẫn của bản đồ, Tôn Ngữ Đàm dễ dàng tìm thấy nhà của Tôn Niệm đứng ở cầu thang, phân biệt phương hướng rồi đi còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng giảng bài của Tôn Niệm ấy thấy Tôn Ngữ Đàm thì cười toét miệng, vẫy tay cuống Ngữ Đàm gật đầu, dựa vào cửa chờ nay cô mặc một chiếc váy kaki có túi gió ở bên hông váy. Lúc này, cô đút tay đứng đó, đánh giá đám học sinh của cô bạn khi chuông tan học vang lên, Tôn Niệm Tây dẫn Tôn Ngữ Đàm vào phòng phòng rất rộng rãi, chỉ bày bốn bàn làm Niệm Tây dựa vào một cái đối diện là một phụ nữ trung niên mập mạp đang gõ máy cô ấy ngẩng lên thấy hai cô thì mỉm cười nói “Tiểu Tây dẫn bạn đến à, xinh thế, đúng là bạn của mỹ nhân cũng là mỹ nhân.”Tôn Niệm Tây nói đùa với cô ấy mấy câu rồi mới đi.“Quan hệ đồng nghiệp của cậu tốt thật.”“Là do tớ hòa đồng.” Tôn Niệm Tây ấy đẩy Tôn Ngữ Đàm đến nhà ăn, “Nói cho cậu biết, đồ ăn gần chỗ bọn tớ ngon lắm đấy, đến chậm là phải xếp hàng.”May mà chưa đến giờ cơm, trước cửa quầy bán đồ ăn chỉ có mấy người đứng, Tôn Ngữ Đàm không đói lắm, chỉ gắp mấy miếng trong đĩa của Tôn Niệm Tây ăn khi nếm thử, cô nhìn quanh một lượt, “Có món khác không?”Tôn Niệm Tây chỉ, “Gà hầm gạo nếp ở kia ngon lắm.”Tôn Ngữ Đàm mua về đây, hai người chia nhau ăn người mua một ly trà sữa đi đến bãi đậu Niệm Tây dừng xe trước cửa một quán bar sạch còn khá sớm, quán cũng vắng ánh đèn mờ ảo, chỉ có vài người phục vụ mặc đồng phục đen đứng Ngữ Đàm ngả lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại bên cửa sổ. Có người cầm menu đi đến, cúi người chào một chàng trai tuấn gọi một ly rượu trái cây, một đĩa ăn nhẹ, anh ta lại khom người rời Niệm Tây đang nói chuyện với một người bên quầy Ngữ Đàm bèn uể oải nhìn cao của quán bar này quá khoa ràng có thể xây hai tầng, nhưng chỉ xây một đài nhảy cao vút ở giữa trung tâm và một gác xép được bao quanh ở bộ không gian mở được phân vùng bằng dây ở đây cách âm rất tốt, mặc dù cô ngồi ngay cửa sổ, tiếng xe cộ bên ngoài cũng rất một cái bục cao trước mặt cô, xếp một loạt thiết bị của ban nhạc, một cô gái cúi đầu chỉnh Niệm Tây cầm hai ly rượu lại sau cô ấy là chàng phục vụ ban đặt một thùng đá nhỏ trên bàn, đồ ăn lạnh.“Lần đầu cậu đến đây à?” Tôn Ngữ Đàm Niệm Tây gật đầu, “Cũng ổn nhỉ?”“Khá đặc biệt.”“Tất nhiên, tớ mất công tìm lắm đó.”“Cậu tự tìm?”“Không dám.” Tôn Niệm Tây thành thật khai báo, “Tớ phụ trách rải tiền làm phú bà đúng là sướng.”Mặc dù Tôn Niệm Tây cũng giống Tôn Ngữ Đàm, chỉ mới 25, nhưng hoàn toàn tự tin nhận một tiếng phú hai người mới quen cô ấy cũng không khoe gia thế, diễn không đạt nên mới vội khai, thực ra nhà cô ấy có cả đống nhà ở Hải thành, mẹ cô ấy chia cho cổ mấy căn, bảo cổ học cách thu tiền thuê nhà Ngữ Đàm nghe xong sửng sốt nói “Cậu biết không, chúng ta cùng họ Tôn, lại cùng đến từ Hải thành, có lẽ không phải trùng hợp, mà là chị em gái bị thất lạc nhiều năm.”Tôn Niệm Tây cười ngã sang một trai Tôn Niệm Tây bỗng gọi tới, hai người nỉ non một lúc qua điện khi cúp máy, cô ấy nhìn Tôn Ngữ Đàm đang cười tủm tỉm, ho nhẹ mấy tiếng, “Cậu định ở Hải thành bao lâu?”“Đến cuối tháng 11, tham dự lễ kỉ niệm xong sẽ bay luôn.”“Có muốn yêu đương không? Tớ có mấy cậu sinh viên đẹp trai sao cũng chỉ ở mấy tháng, tìm mấy đứa này mới dễ đá nhất.”“Cho tớ xin, cậu thích thì tớ nhường đấy.”“Người ta nghiêm túc mà.” Tôn Niệm Tây sán lại gần cô, nhỏ giọng hỏi “Cậu với ông sếp kia có gì không?”Tôn Ngữ Đàm cạn lời nhìn cô ấy, “Cậu nói Chu Thuật Hâm, tớ đâu có điên? Hay là cậu điên rồi?”Tôn Niệm Tây cười hềnh hệch “Mỗi lần nhớ lại màn Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã * của các cậu, tớ lại thấy buồn Ngữ Đàm, buổi triển lãm đó, cậu chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, sáng mù con mắt.”* Sự tích Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã ám chỉ việc người giỏi đi chiêu mộ hiền tài về phục vụ cho bạn có thể tìm hiểu sâu tại đây“Cậu hình dung kiểu gì đấy.”“Tớ nói đúng mà.”Buổi lễ kia tổ chức vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, bọn họ đã nhận lời giáo viên đi làm phiên dịch cho doanh nhân với khách nước buổi trưa, một cặp vợ chồng người Úc đến gian triển lãm của Tôn Niệm Tây phụ chuyện được mấy câu, Tôn Niệm Tây bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cặp đôi này không những nói giọng Úc không chuẩn, mà còn luyến láy thêm mấy âm lạ ở đâu ấy đã cố lắng nghe nhưng hoàn toàn bất lực, vội vàng đưa mắt cầu cứu Tôn Ngữ khi Tôn Ngữ Đàm đi qua giải vây, thuận lợi tiễn cặp vợ chồng kia đi, Chu Thuật Hâm tiến tới, tự giới thiệu ngắn gọn, tỏ ý muốn hợp tác rồi mời cô và bạn ăn bữa bữa cơm, anh ta cho bọn cô xem mấy cái vật chính của video đương nhiên là anh ta, lúc thì nhảy dù trong tiếng gió xen lẫn tiếng reo hò giữa trời, lúc thì lặn sâu dưới đáy biển đầy màu sắc, có khi thì đi phượt xuyên quốc gia bằng xe cô vừa xem video vừa thốt lời cảm khi cất điện thoại, Chu Thuật Hâm giải thích ý đồ đến đây, nói mình đang lên kế hoạch xây dựng một câu lạc bộ thể thao mạo ta muốn mời Tôn Ngữ Đàm làm phiên dịch viên đi kèm cho chuyến nhảy dù tại Úc của mình và chịu trách nhiệm liên hệ trao đổi với nhân viên bên Ngữ Đàm chưa từng tiếp xúc với những màn vận động kích thích như vậy, dù cô đã bị thu hút nhưng vẫn giữ được tỉnh hỏi “Nhưng người phụ trách ở Úc đã tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới quanh năm, chắc chắn rất chuyên nghiệp.” Cô không nghĩ việc này cần mình đến Thuật Hâm mỉm cười, “Đúng tôi muốn đến nhiều nơi khác, họ lại không thể nói được giọng địa nữa, lúc trước tôi cũng từng thuê phiên dịch, vì tính đặc thù của sơ yếu lý lịch, phí rất đắt, lúc ấy ham chơi thì không sao cả, nhưng giờ tôi là người làm ăn, đương nhiên muốn tăng thu giảm Tôn, đây là sự suy tính của tôi với tư cách là một ông chủ nhiên,” Anh ta nói, “Tôi sẽ không bạc đãi nhân chuyên nghiệp và phản ứng tức thời của cô đều rất xuất sắc, tôi dùng tất cả sự chân thành của mình mong được hợp tác lâu dài với cô, về khoản thù lao chắc chắn sẽ không khiến cô thất cô còn băn khoăn gì, hãy cứ nói ra, hoặc thêm thẳng vào hợp tin đây sẽ là một trải nghiệm không tồi đối với cô Tôn.” Điện thoại bên cạnh reo lên, cô áp lên tai, không nói Duệ hỏi cô, “Ở đâu?”“Làm gì?”, Tôn Ngữ Đàm biết còn cố mấy hôm trước, trên giường của cô, Trần Duệ vừa hôn cô vừa nói mình phải đến Vancouver, lúc về sẽ gọi cho nói ồ, có chút miễn cưỡng, níu lấy cổ anh dây dưa mãi, Trần Duệ cũng lâng lâng, quấy lấy cô không là khi hai người tách ra, không thấy mặt, lại trở nên hoàn toàn xa hôm nay anh đã về Hải thành, mới nhớ đến cô, đủ thuần túy, cũng đủ đi thẳng vào vấn nghe yên tĩnh vài giây, Trần Duệ nói thẳng “Em đoán xem?” “Vậy em đoán anh tính sai về Thiệu thành.”Trần Duệ nói, “Ừ”, không có phản ứng tưởng anh cúp máy rồi, bên kia lại hỏi “Chú với dì có khỏe không?”“Khỏe lắm.” Tôn Ngữ Đàm lại nhớ chiếc vòng cổ ngọc trai, không thể nhịn cười.“Về nhà vui thế à?”Tôn Ngữ Đàm kể chuyện đau buồn của bố cho Trần Duệ, vừa kể vừa cười, Trần Duệ nghe đứt quãng, laptop dưới tay đã sớm bị đẩy sang một bên, anh duỗi chân dài, ngồi thư giãn, đèn nền máy tính chiếu lên khóe miệng hơi nhếch của cùng, Tôn Ngữ Đàm tiếc nuối nói “Biết thế em đã quay video lại.” “Tiếc ghê.” Trần Duệ nói, “Nhưng nếu anh là chú, mai dậy cũng chẳng nhớ gì đâu.” Tôn Ngữ Đàm cười khúc khích, “Bố em đáng yêu quá đi mất.” “Khi nào em quay về?”“À…” Tôn Ngữ Đàm kéo dài giọng, như thể đang suy chống đầu gối lên, bộ đồ ngủ rộng thùng thình co lại, ngón chân mịn màng của cô khẽ gảy những thanh mây trên ghế, tạo ra tiếng động rất nhỏ, như cơn gió bấtchợt trong đêm mùa hè, lại như tâm tư xấu xa của cô lúc này, cô không muốn nói gì cả, cố ý hỏi lại “Làm gì.”Lần này Trần Duệ không đáp nữa, anh Ngữ Đàm tiếp tục nói “Trần Duệ, đáng ra anh phải gọi bố em bằng anh mới đúng.”Trần Duệ “Anh cũng chưa nghe thấy em gọi anh bằng chú đâu.”Tôn Ngữ Đàm đang đợi câu này của anh, vội lễ phép nói “Chào chú ạ, chú đang nhớ cháu gái ạ? Sao lại hỏi cháu gái ở đâu, có về hay không ” Cô nhịn cười, “Như vậy không hay đâu chú à.”Trần Duệ dừng lại, không ngờ cô lại có sở thích biến thái như vậy, anh lười nhác đe dọa “Tôn Ngữ Đàm, có tin bây giờ anh đến bắt em không.”Tôn Ngữ Đàm nhấc chân, ống quần kéo đến bắp đùi, cô chụp một pha cận cảnh, đôi chân dài trắng muốt, mờ ảo dưới ánh đèn, cũng chẳng cần Photoshop đã gửi thẳng cho Trần Duệ, rõ ràng có động cơ dâm tà, lại đứng đắn nói “Sợ gì, em có chân để chạy mà.”Trần Duệ cúp điện Ngữ Đàm hí hửng một lúc mới đi ngủ, cô chả sợ, trời cao hoàng đế xa, Trần Duệ bắt được cô mới là thật là, con người đừng nên lạc quan sau, trời vừa mới ló rạng, bên ngoài đã có tiếng loa rao hàng, hết lần này đến lần Ngữ Đàm bị đánh thức, trùm chăn xem điện thoại, lúc Trần Duệ gọi tới là sáu giờ tròn, cô nhận máy, nghe thấy anh nói “Em ra cửa sổ đi.” Tôn Ngữ Đàm hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng “Anh đừng làm em sợ”, chân lại thành thật xuống giường, cô thầm nghĩ “không thể nào”, nhưng khi cô mở cửa sổ ngó nhìn, Trần Duệ thực sự đứng trong con hẻm dưới Ngữ Đàm dụi mắt, sắp hóa Duệ nói “Đừng đứng ngốc nữa, anh cho em ba phút, không xuống thì anh sẽ gõ cửa.”“Đừng!” Bây giờ cô đã tỉnh hẳn, gà bay chó sủa rửa mặt, mặc quần áo rồi chạy ra Ngữ Đàm không đến trước mặt Trần Duệ, mà đứng cách một đoạn, hai người nhìn nhau, cô xoay người quay Duệ chậm rãi theo khi rời khỏi khu chung cư, Tôn Ngữ Đàm dừng dưới gốc cây long Trần Duệ đi ngang qua cô, anh đưa tay ra, kéo cô đi tiếp.“Này, này, này” Tôn Ngữ Đàm đóng đinh xuống mặt đất, “Đi đâu, đi đâu, đứng im, anh gì ơi, mình bình tĩnh nói chuyện nhé.”Trần Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, anh choàng vai cô, Tôn Ngữ Đàm còn định vùng mông bị anh đánh một phát không nặng không nhẹ, Tôn Ngữ Đàm cứng người, hoảng loạn nhìn xung quanh, may mà chỗ này không có ai, Trần Duệ cười “Sợ cái gì, cháu gái, tối hôm qua còn mạnh miệng lắm mà? À, còn nữa, không phải em có chân để chạy sao, chạy đi.”Tôn Ngữ Đàm dẫm lên chân anh, “Sao anh thù dai thế.”“Đâu có.” Trần Duệ lại từ tốn nói, “Nhưng có thù thì phải báo.”Tôn Ngữ Đàm “Vận động lúc sáng sớm không tốt cho sức khỏe đâu.” “Cũng chẳng phải lần đầu, sợ cái gì.”“Em còn muốn về, anh bảo lúc về em phải ăn nói thế nào?” “Nói thế nào? Cứ nói em giúp chú em vận động là được.”Tôn Ngữ Đàm nóng mặt, cô lên án anh “Sao đầu anh suốt ngày nghĩ mấy chuyện dâm ô thế.”Trần Duệ thản nhiên thừa nhận “Ừ.”Tôn Ngữ Đàm cạn lời, đành nói “Vậy anh đi trước, chờ em một lát, nhỡ trên đường gặp người quen thì sao, để em báo mẹ một tiếng.”Anh lấy điện thoại của cô, nhập tên khách sạn, số phòng, rồi dọa cô lần nữa “Cho em mười phút.”Tôn Ngữ Đàm bị ép phải gọi chú, Trần Duệ nằm trên người cô, nói “Không phải em thích gọi à, sao giờ lại ra vẻ miễn cưỡng thế?”Tôn Ngữ Đàm có miệng lại khó trả lời, bây giờ cô vô cùng hối hận lúc ấy nhanh mồm nhanh miệng, ai biết Trần Duệ lại hiếu thắng thế, vì một câu nói mà bay tận sang đây bắt người không gặp mấy ngày, động tác khó tránh khỏi kịch Ngữ Đàm nằm trên giường như con cá chết, nhìn anh ngồi bên giường mặc quần áo, cô nói “Anh phải đi à?”Trần Duệ liếc cô, “ ty còn có việc.”“Ồ.” Tôn Ngữ Đàm nhìn động tác của Duệ ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc dài của cô, anh hỏi “Bao giờ em về Hải thành?”Tôn Ngữ Đàm cười nói, “Làm gì.”Trần Duệ véo mặt cô, “Em vẫn chưa sợ đúng không.” “Trần Duệ, sao anh em biết nhà em ở đâu?”“Anh từng đến đây.”Tôn Ngữ Đàm ngồi dậy, “Khi nào?”“Không nhớ anh đến đây thì kỳ lạ lắm à? Tốt xấu gì bố anh cũng là người Thiệu thành đấy.”“Ồ anh đến cùng ông Trần à?”Trần Duệ ậm ừ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Tôn Ngữ Đàm chêm thêm “Em còn tưởng anh chưa đến bao giờ, hè năm đó chị Trần Đình đỗ đại học anh còn chẳng về.”Trần Duệ không muốn nói tiếp, anh nắn tay cô, mềm mại, lành lạnh, “Về với anh đi.” Anh hôn ngón tay cô, “Nhé?” Anh vừa hỏi vừa ngắm cô, giống như cầu xin cô, lại giống như dụ dỗ Ngữ Đàm rất yêu dáng vẻ này của anh, cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, mới có thể giữ lại chút lý trí, “Nhưng hôm qua em mới về nhà mà.”Trần Duệ cúi đầu, không buông tay cô, Tôn Ngữ Đàm nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, lòng mềm nhũn, thỏa hiệp “Hai ngày nữa, 30 em về.” Trời biết cô đã lên kế hoạch ở nhà hết Quốc khi Trần Duệ rời đi, Tô Nam gọi tới, hỏi cô đang ở đâu, Tôn Ngữ Đàm bảo mình đang đi dạo ở công viên, Tô Nam đầy nghi ngờ cúp điện thoại,Tôn Ngữ Đàm đã nói dối thì phải làm cho trót, cô không nằm tiếp nữa, cố gắng bò dậy, đi công viên dạo một công viên, rất nhiều người già chắp tay đi bộ, họ đều rất khỏe mạnh, càng khiến thanh niên như cô trông ỉu Ngữ Đàm ngồi xuống ghế đá, không khí trong lành, hoa thơm chim hót, mặt trời mới Ngữ Đàm hít một hơi thật sâu, bỗng nghe thấy ai đó gọi mình phía Nam mang bữa sáng cho Ngữ Đàm tay trái uống sữa đậu nành, tay phải cắn một miếng bánh Nam còn bóc trứng luộc trong nước trà cho cô, bà lo lắng nhìn cô, “Con ngủ không ngon hả? Sao quầng mắt thâm nữa về ngủ tiếp nhé.”Tôn Ngữ Đàm chột dạ gật dựa đầu vào vai Tô Nam, lúc bà đưa tay sang lại quay đầu đi, “Con không ăn lòng đỏ đâu.”Tô Nam bèn ăn hết lòng đỏ, Tôn Ngữ Đàm đưa sữa đậu nành cho bà “Cẩn thận nghẹn.”Tô Nam nhìn cô ăn hết bữa sáng, mới hỏi “Cần mẹ dắt về không?”Tôn Ngữ Đàm lắc đầu, cô đứng dậy giãn lưng, nắm tay Tô Nam, “Không, con đến siêu thị với mẹ cơ.”Lúc về giường, trước mắt Tôn Ngữ Đàm như có chiếc đèn kéo quân tua lại cảnh thác loạn của cô ban sáng, rõ ràng là chuyện xảy ra mấy tiếng trước, cô lại cảm thấy rất xa lăn lộn trong chăn, cảm giác ngọt ngào lặng lẽ lên men trong tim.. Hoàng Sơ Vũ đi công tác về, lúc ăn cơm trưa, Đường Nặc bưng khay ngồi xuống đối diện cô.“Có việc gì thế, trợ lý Đường?”Đường Nặc “Tuần trước, cô đi cùng Trần tổng đến kiểm tra H Nikol?”“Ừ, sao nào?”“Việc kiểm tra có suôn sẻ không?”“Suôn sẻ.”“Không có gì đặc biệt à?”Hoàng Sơ Vũ ngồi suy tư, nhớ ra cảnh đêm đó, cô thấy ánh mắt chờ mong của Đường Nặc, cười ranh mãnh, “Tất nhiên là có, nhưng anh phải nói cho tôi nghe sao lại hỏi việc này, xong tôi mới kể.”Đường Nặc lại hỏi cô “Cô có biết Trần tổng đang ở đâu không?”“Còn ở đâu nữa, dĩ nhiên là đường Giang Lâm.”“Nô nô, đường An Sơn.”“Đường An Sơn? Bao giờ? Tại sao?”“Tối đó các cô gặp ai thế?” Vẻ mặt Hoàng Sơ Vũ trông rất thành thật, không cần nói Đường Nặc cũng đoán được đáp án, anh ta hỏi dồn “Phụ nữ, họ Hướng, đúng không?”“Không phải, họ…” Hoàng Sơ Vũ kịp thời ngậm miệng, cô bực mình nói “Anh đừng hỏi nữa, anh còn chưa nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra!”“Chẳng có gì xảy ra cả.” Đường Nặc thong thả nói, mặt nhơn nhơn rất gọi là chẳng có gì xảy ra là cả tuần nay ông chủ Trần Duệ trở nên rất kỳ hôm ấy thì sếp gọi điện bảo anh ta thuê nhà ở đường An Sơn, rồi chuyển gấp đồ đến Nặc biết căn nhà ở đường An Sơn đó, là chỗ bất động sản chẳng có tí sức hút, thời gian xa xăm, cơ sở vật chất lỗi thời, khu dân cư thì lạc hậu, đường tới công ty càng khó không biết ông chủ bị đứt dây thần kinh nào, đêm đó đã dọn qua ở luôn, rõ ràng tối hôm trước còn bảo sẽ bay ra nước ngoài, về nhà lấy tí đồ xong lại đổi ý. Hồi còn học đại học, anh ta đã đi theo đàn anh Trần Duệ, xưa nay chưa từng thấy anh vô cớ thay đổi lịch tới nghĩ lui thì chỉ có một khả năng là đời sống cá nhân của ông chủ có biến, chẳng hạn như bạn gái cũ đột nhiên xuất sao lại là bạn gái cũ, vì ông chủ luôn thờ ơ cấm dục, đời sống cá nhân chẳng có gì để khen, lịch sử tình trường cũng chỉ có một người duy nhất, Hướng Già Nặc từng gặp Hướng Già ấy học cùng ngành với Trần Duệ, là một giai nhân tuyệt sắc, trí dũng song ấy đứng cạnh Trần Duệ thì đúng xứng đôi vừa do chia tay của hai người cũng khiến toàn dân bàn tán xôn nhiên, Đường Nặc có khuynh hướng mong đàn chị đá ông Sơ Vũ bị Đường Nặc chọc cho sôi máu, trầm tư suy nghĩ nửa ngày thì quyết định trực tiếp đi hỏi Trần của cô và mẹ của Trần Duệ là bạn cô còn mặc quần thủng đít đã chạy theo Trần Duệ gọi anh trai, thế nên thật lòng cô chắng sợ anh mấy, nhưng bảo cô xông thẳng vào đấy hỏi thì cô không dám, cô bèn ôm một xấp tài liệu vào báo Duệ thấy cô báo cáo xong vẫn quanh quẩn không chịu đi, cũng chẳng buồn quản, chuyên tâm đọc tài liệu.“Anh Duệ.”“Gì.”“Anh Duệ.”“Em muốn sờ cá hồi thì về nhà mà sờ.” Trần Duệ giả bộ lấy điện thoại, “Để anh gọi cho chú Hoàng, chú ấy cũng muốn em về lâu rồi.”“Em không về.” Hoàng Sơ Vũ dậm chân, “Em sờ cá khi nào?” Mặc dù cô bị mẹ nhét vào đây, nhưng cô rất siêng năng, thật thà, nghiêm túc, có thể nói cô là một nhân viên mẫu Duệ chỉ ra cửa, không nói Sơ Vũ rất tức giận, dứt khoát cô làm tới cùng, trực tiếp “Anh Duệ, anh thích chị gái hôm đó đó, cái chị ôm cây xương rồng ấy?” Cô còn nhớ phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Duệ, mơ tưởng sẽ nhìn ra cảm xúc của Duệ ngẩn người, khóe miệng anh hơi cong lên, “Rõ thế cơ à?”Trả lời như vậy lại khiên Hoàng Sơ Vũ không chắc nghi ngờ nhìn Trần Duệ, định hỏi thêm nữa nhưng Trần Duệ đã lờ cô đi, phất tay đuổi người “Anh bận rồi, ra ngoài mau.”Gần mười giờ tối, Đường Nặc dừng xe dưới ngồi ghế sau không nhúc nhích, Đường Nặc cởi đai an toàn, quay đầu khẽ hỏi“Trần tổng, em đỡ anh lên nhé?”“Cậu về trước đi.”“Vâng.” Đường Nặc xuống Duệ tựa tay bên cửa sổ, ngón tay trỏ ấn vào huyệt Thái uống không nhiều, thật ra mấy bữa tiệc kiểu như tối nay anh không cần phải tại sao anh lại uống, có lẽ khoảnh khắc chén rượu đưa đến trước mặt, anh bị phân tâm, giơ tay đưa thẳng vào miệng, có ly một thì phải có ly hai ly ba, anh cũng chẳng từ nay trăng thanh gió mát, lá cây bay xào xạc, Trần Duệ nhìn phong cảnh xa lạ xung quanh mình, chợt nhớ ra sao mình lại ở lẽ rượu vào nên anh hơi chậm chạp, nhưng đầu lại rất tỉnh kỳ lạ, khi con người ta say lại trở nên thành Duệ hạ cửa sổ xuống, ngước đầu nhìn căn nhà ở tầng 7 đã sáng anh đi lên, cả hai căn nhà đều sáng đèn, ánh đèn sẽ hòa thành một mỗi đèn hoàn một khối thì có ích gì?Tôn Ngữ Đàm đã ngủ cả chiều, nên nửa đêm rồi cô vẫn chưa buồn nằm trên giường chơi điện chuông cửa reo, cô còn nghĩ là ảo giác, chuông reo lần thứ hai mới lục đục đi mở mắt mèo nhìn ra Duệ đứng ở anh hơi ướt, mặc áo thun quần đùi, như thể mới tắm xong.“Sao thế?” Cô mở cửa.“Tôi ra ngoài vứt rác, gió thổi cửa đóng lại rồi.” Trần Duệ mặt vô cảm giải thích.“À …” Vẻ mặt Tôn Ngữ Đàm đầy tiếc nuối.“Tôi có thể vào không?”Tôn Ngữ Đàm mở cửa cho anh vào, đang định hỏi anh có muốn mượn điện thoại gọi không, lại thấy Trần Duệ đi thẳng ra ban nhất thời không phản ứng kịp, lẽo đẽo theo sau, thấy Trần Duệ đang chuyển mấy chậu xương rồng trên lan can há hốc miệng, lắp bắp nói “Anh anh anh, anh muốn trèo qua à?”“Ừ,” Trần Duệ quay đầu trả lời cô, “Tôi không mang gì cả.”“Tôi cho anh mượn điện thoại.”“Muộn lắm rồi, không nên làm phiền người khác.”“Hay anh ra ngoài thuê phòng ngủ tạm đi!”“Sao phải nhọc công thế.” Trần Duệ nhẩm tính khoảng cách giữa hai ban công, “Chỉ hơn một mét thôi, nhảy qua không khó.”“Khó với không cái gì, đây đâu phải mặt đất, là tầng 7 đấy ạ!” Tôn Ngữ Đàm cảm thấy đầu óc của Trần Duệ có vấn đề, nhưng anh chẳng có ý định dừng lại gì cả. Mấy chậu xương rồng sắp bị anh dọn hết, Tôn Ngữ Đàm nóng nảy, túm lấy cổ tay anh kéo vào trong người gần sát, cô ngửi thấy mùi rượu trên người Duệ cũng không vùng vẫy, để mặc cô ấn mình xuống ghế sofa.“Anh uống rượu hửm?” Tôn Ngữ Đàm ngồi cạnh anh, hỏi như đang trần thuật, lòng cô đang nổi điên.“Có uống vài chén.” Trần Duệ ngả người ra sau, “Tôi không Ngữ Đàm, cô không cho tôi trèo qua, tối nay tôi biết ngủ đâu?”“Ngủ ở đây.” Tôn Ngữ Đàm vỗ sofa.“Ngủ ở nhà cô hả.” Mắt Trần Duệ sáng quắc, nhìn thẳng cô, chậm rãi nói “Tôi muốn ngủ trên giường.”Tôn Ngữ Đàm sửng sốt, cô chỉ vào phòng bố mẹ, “Thế ngủ phòng bố mẹ tôi nhá?”“Không.” Trần Duệ cầm lấy ngón tay đang giơ lên ​​của cô, kéo nó xuống, đặt lên đùi tay anh mơn trớn hổ khẩu * của Ngữ Đàm như bị điện giật, muốn rút tay về, nhưng Trần Duệ càng giữ chặt hơn.* Hổ khẩu kẽ giữa ngón cái và ngón trỏAnh nói “Tôn Ngữ Đàm, tôi muốn ngủ trên giường em.”Nếu không phải những hành động trước đó của Trần Duệ dọa cô sợ không nhẹ, Tôn Ngữ Đàm sẽ không ngớ người đến bây khi chắc chắn mình không nghe nhầm, tai cô từ từ bốc cháy.“Được không?” Tuy anh đang hỏi, nhưng người đã đè cô xuống, cô dựa lưng vào tay vịn, không thể ​​lui nữa, đành dùng tay kia chống lên ngực Trần Duệ cách cô rất gần, không quá 10cm, cô thấy rõ bóng dáng mình trong mắt anh, cũng thấy vẻ hoảng loạn nhưng cố tỏ ra bình tĩnh của nhiên là cô đồng ý, nhưng cô vẫn còn sợ bóng ma năm thế, cô khô khan hỏi một câu mất hứng, “Anh… Anh biết tôi là ai không?”Trần Duệ giật mình, trong mắt dường như có tức giận, rồi nháy mắt lại mỉm cười, anh nói, “Tôn Ngữ Đàm, em nghĩ tôi ngốc thật đấy à?”

xương rồng hoảng loạn